Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 307. Còn kém một chút (1)

Thời Tiện Ngư cảm thấy một lời khó nói hết.
Tâm sự lớn nhất của cô, chính là hắn, nhưng cô không nói nên lời.
Thời Tiện Ngư rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy làm thần tiên rất khó.”
Thị thần nói: "Nguyên Quân đã làm rất khá, phàm phu tục tử bình thường, căn bản không có can đảm một mình đi tới thế giới xa lạ, lại càng không cần phải nói đến đi đối mặt với những quỷ quái cùng yêu vật kia."
Hắn dừng một chút, tựa như nhớ tới chuyện cũ, nói tiếp: "Ít nhất chủ nhân trước của Tiên Cung, không có can đảm như vậy.”
Thời Tiện Ngư nghe vậy hỏi hắn: "Anh vẫn luôn là Hầu Thần sao, từng hầu hạ mấy đời chủ nhân?"
Thị Thần ngẩn người: “Nguyên Quân vì sao đột nhiên hỏi việc này?”
Thời Tiện Ngư chậm rãi nói: “Em đang suy nghĩ, khi Tiên Cung còn không tồn tại, Thị Thần tồn tại sao?”
Thị Thần trầm mặc, một lát sau, hắn trả lời: “Cách mấy ngàn năm, Tiểu Thần đã không nhớ rõ.”
Thời Tiện Ngư hướng hắn cười cười: "Em cảm thấy anh lợi hại hơn em nhiều, nhưng tại sao lại trở thành Thị Thần của em?”
Hắn cúi đầu, hai tay khép trong tay áo: "Thị Thần chỉ là hầu hạ thần linh, mặc dù biết pháp thuật, có linh lực, cũng không tính là chân thần, chỉ cần Nguyên Quân khôi phục Tiên Cung, dưới sự trợ giúp của Tiên Cung, Nguyên Quân ngày sau tất nhiên sẽ càng ngày càng tiếp cận chân thần, mà Tiểu Thần chỉ là một người Hầu Thần, không thể bằng Nguyên Quân.”
"Sứ mệnh Thị Thần, chính là chiếu cố tốt Tiên Cung sao?" Thời Tiện Ngư tiếp tục hỏi hắn, "Thị Thần có thể có cuộc sống của chính mình không?"
Hắn hỏi: "Không biết Nguyên Quân theo như lời cuộc sống của mình, cụ thể là chỉ..."
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nói: "Chính là thành gia lập nghiệp, tỷ như yêu đương, Hầu Thần có thể yêu đương không?"
Thị thần: “......”
Cô nghiêng đầu đánh giá hắn: "Phải ở trong Tiên Cung, không yêu đương, cũng không kết giao bạn bè, có phải rất buồn không?"
“Đáy mắt Thị Thần mơ hồ hiện lên u ám, hắn thủy chung cúi đầu.” Tiểu Thần cùng Tiên Cung là một thể, Tiên Cung thuộc về Nguyên Quân, Tiểu Thần toàn tâm cũng thuộc về Nguyên Quân, Tiểu Thần không hiểu buồn bực như thế nào, thầm nghĩ mau chóng khôi phục Tiên Cung.
Thời Tiện Ngư càng hỏi càng bối rối.
Nếu hắn thật sự là quản gia Tiên Cung như người máy, vậy Lâm Uyên, Lâm Uyên, Hắc Ảnh giải thích thế nào? Hắn không có cảm xúc sao? Hắn không biết yêu sao?
Chẳng lẽ tất cả đều là hiểu lầm của cô? Là cô một bên tình nguyện?
Thị Thần hỏi: "Gần đây trong ao cầu nguyện lại có thêm rất nhiều cá, Nguyên Quân có muốn xem không?"
Thời Tiện Ngư ngước mắt nhìn hắn một cái: "Em biết anh sốt ruột khôi phục Tiên Cung, nhưng hiện tại, trong Linh Thảo Viên nuôi rất nhiều thực vật lại không biết dùng làm gì, Luyện Đan Các bát đỉnh đan lô cũng chưa mở lò, hộ sơn đại trận cũng vừa mới bày ra, hai trận nhãn không có thần thú trấn thủ, chuyện phải làm quá nhiều, khôi phục Tiên Cung không cần nóng lòng nhất thời.”
Thị Thần cúi đầu nói: “Nguyên Quân nói rất đúng.”
Thời Tiện Ngư không để ý tới hồ cá phía sau nữa, trầm mặc rời đi.
Thị Thần nhìn bóng lưng của cô, im lặng nghĩ: Còn thiếu chút nữa... Chỉ thiếu một chút cuối cùng, là có thể đại công cáo thành rồi...
Đây vốn nên là chuyện hắn chờ đợi đã lâu, vì sao hiện tại nhìn bóng lưng của cô, trong lòng lại muôn vàn vướng bận, muôn vàn không nỡ?
Chẳng lẽ, sau khi liên tiếp cùng cô nhập thế, hắn thật sự đối với cô sinh ra thất tình lục dục không nên có?
…………
Bạn cần đăng nhập để bình luận