Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 115. 1. Thế giới yêu quái (100)

Tiểu Mãn kéo quần áo của mình ra, lộ ra vết thương để Thẩm Tiêu nhìn - -
Nhưng mà vết thương trên miệng một giọt máu cũng không có, chỉ có mấy lỗ thủng bình thường, cậu bé đem làn da chỗ lỗ thủng kéo sang hai bên, lộ ra bên trong dày đặc, tơ trắng như băng tuyết.
Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vết thương của mình, ngây dại.
An Dao nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu, thấp giọng nói: “Xem ra, đứa bé này đã chết rồi...”
Thẩm Tiêu cúi đầu, vô lực trả lời: "Bởi vì ý niệm muốn sống sót vô cùng mãnh liệt, cho nên, hiếm thấy cùng vi khuẩn trắng đạt thành cộng sinh trong cơ thể."
“Thay vì nói là cộng sinh, không bằng nói là nấm trắng dây dưa chấp niệm sinh hồn.” An Dao nhẹ giọng thở dài, khuyên Thẩm Tiêu: “Trạng thái phi nhân phi quỷ như vậy, có khác gì yêu quái kia không? Huống hồ trên người cậu bé còn có nấm trắng, một khi lan tràn sinh trưởng, lại tạo thành tai nạn mới, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng... vẫn là mau chóng xử lý đi.”
Vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn trở nên kinh hoảng, luống cuống nhìn Thẩm Tiêu, lại nhìn về phía Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: “"Các người đang nói cái gì? Ai chết? Sao con lại chết... Nếu con chết, sao còn có thể ở chỗ này nói chuyện với các người?! Các người nói dối! Các người lừa đảo! Đại lừa đảo!!!”
Tiểu nam hài tâm tình sụp đổ, gào khóc lên, vô số tơ trắng từ ống tay áo, cổ áo của cậu bé tràn ra!
An Dao cảnh giác lui về phía sau, giơ một tay lên đang muốn hạ lệnh diệt trừ quái vật trước mắt này, Thẩm Tiêu bỗng nhiên chắn trước người Tiểu Mãn.
“An cô nương khoan đã.” Hắn nói.
An Dao khó xử, nói với Tiểu Mãn: "Ta có thể hiểu được tâm trạng của con, nhưng on biến thành như vậy, đã không cần thiết phải sống tiếp nữa.”
“Sợi tơ trắng này chỉ khiến người ta tê liệt, không có độc tính gì khác, hơn nữa gặp phải cường quang sẽ tự động hòa tan.” Thẩm Tiêu bình tĩnh nhìn chăm chú An Dao: “An cô nương, uy hiếp của cậu bé không lớn như cô tưởng tượng, để cậu bé sống sót đi.”
An Dao cắn môi, đối mặt với một đứa bé nhỏ như vậy, cô cũng không đành lòng, nhưng cô cũng nhìn thấy, trong cơ thể đứa bé tất cả đều là tơ trắng! Căn bản cũng không phải là một người sống!
Thẩm Tiêu nói: "Tôi sẽ mang cậu bé theo bên người tu hành, từ nay về sau một tấc cũng không rời, nếu tôi có bất trắc, trước khi chết cũng nhất định sẽ an trí tốt cho cậu bé.”
Trong lòng An Dao vạn phần rối rắm.
Mặc kệ, luôn cảm thấy có tai họa ngầm, nhưng nếu vì thế mà đối đầu với Thẩm Tiêu, cũng thật không cần thiết.
Thật lâu sau, An Dao rốt cục buông bàn tay chuẩn bị hạ lệnh xuống, thở dài một hơi: “Hy vọng ngươi có thể nói là làm, tuyệt đối không thể để những tơ trắng này lan tràn nữa.”
Thẩm Tiêu xoay người, ngồi xổm xuống hỏi Hạ Tiểu Mãn: “Con có nguyện ý sau này đi theo ta không?
Nghe thấy có người thu lưu, tâm tình Tiểu Mãn dần dần khôi phục, cậu nhìn mặt Thẩm Tiêu, không do dự gật đầu một cái.
“Bé ngoan.” Thẩm Tiêu cười nhạt, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.
Tiểu Mãn trông mong nhìn hắn: "Đạo trưởng, người còn có thể thu lưu một số người nữa không?”
Thẩm Tiêu ngẩn người: “Còn ai nữa?”
Tiểu Mãn xoay người chạy vào nhà, đứng bên cạnh cửa hầm: "Mọi người... đều trốn ở dưới này.”
Ánh mắt Thẩm Tiêu mở to, trong lòng kinh hỉ! Lập tức đứng dậy đi vào trong phòng, dùng sức nâng cửa hầm lên!
Phía dưới co quắp bảy tám hài tử, bởi vì liên tục mấy ngày không ăn cơm, lâm vào hôn mê.
Tiểu Mãn: Được rồi, ta hiện tại toàn thân đều là lông, lông trắng~
Bạn cần đăng nhập để bình luận