Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 188. 2. Thế giới sa mạc (56)

Tuy rằng không thích cách làm của Hà phu nhân, nhưng Thời Tiện Ngư vẫn nhịn không được giải thích cho bà ấy vài câu: "Anh chỉ thấy Hà phu nhân quản nghiêm, không thấy Hà phu nhân chăm sóc Hà Túc cẩn thận cỡ nào.”
"Mẹ đỡ đầu cũng sẽ chăm sóc tôi a." Củ Cải không hiểu lắm: "Mẹ đỡ đầu là người chuyên môn chăm sóc đứa bé, vừa có kinh nghiệm sinh sản, cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chẳng lẽ Hà phu nhân còn có thể so với mẹ đỡ đầu về việc làm mẹ?"
Thời Tiện Ngư im lặng, trong khoảng thời gian ngắn, cô cư nhiên không biết nên phản bác Củ Cải như thế nào.
Người làm mẹ chuyên nghiệp, có phải sẽ hơn người bình thường làm mẹ hay không?
Đối với một đứa trẻ mà nói, mẹ đỡ đầu sẽ chăm sóc tốt hơn mẹ ruột sao?
Đầu óc của cô bỗng nhiên có chút loạn, lúc này lại nghe Củ Cải ở một bên nói: "Có vài người cũng không biết nghĩ như thế nào, nhất định phải tự mình sinh, tự mình nuôi, nuôi lớn không phải vẫn làm việc cho ốc đảo sao? Có gì khác nhau? Dù sao tôi cảm thấy mẹ đỡ đầu rất tốt, muốn học cái gì mẹ đỡ đầu cũng có thể dạy, muốn họ gì thì họ đó, lớn lên cũng không cần quan tâm chăm sóc cha mẹ già đến cuối đời."
Củ Cải nói tới đây, dừng động tác trong tay lại, nói với Thời Tiện Ngư: "Chị Tiểu Ngư, nếu không chị đừng tìm mẹ cho Tiểu Lê, tôi thấy cô bé ở viện dưỡng lão rất tốt.”
Thời Tiện Ngư chần chờ trả lời: “Không thích hợp... Tôi cảm thấy có mẹ và không có mẹ, hẳn là vẫn có chút không giống nhau.”
“Có cái gì không giống?” Củ Cải hỏi, trong giọng nói có thêm vài phần nghiêm túc.
Hắn thật sự rất muốn biết, có mẹ là loại cảm giác gì.
Thế nhưng Thời Tiện Ngư lại hình dung không ra.
Cô trầm mặc, Củ Cải cũng không truy hỏi nữa, tay chân lưu loát tiếp tục sửa cửa sổ xe.
Thời Tiện Ngư ở một bên nhìn hắn làm việc, một lát sau, nhịn không được lại hỏi: "Củ Cải, các người lớn lên trong viện nuôi con, không có mẹ, có phải cũng không có ba không?"
Củ Cải gật đầu trả lời: "Tinh trùng cho mẹ mang thai, đều là từ trong kho tinh trùng chọn lựa cẩn thận ra, nghe nói trên hồ sơ của chúng tôi, sẽ có ghi chép quan hệ thân thiết cha mẹ đẻ, còn có anh chị em, nhưng là chúng tôi không có quyền hạn xem xét, cho nên không biết ai là cha mẹ của mình."
Hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra vài phần đăm chiêu: "...... Những đứa con có ba thì không đi viện nuôi con, bọn họ thích nuôi con ở nhà mình, nói muốn nối dõi tông đường, tôi cảm thấy rất phản nhân loại.”
Thời Tiện Ngư: “... A?”
Cô còn tưởng rằng tất cả trẻ con đều ở trong viện nuôi con, nguyên lai cư dân ốc đảo cũng sẽ tự mình nuôi con... Hẳn là tầng lớp giàu có đi, người bình thường tự mình sống cũng đã rất khó, ai còn có thể phí tâm nuôi dưỡng đời sau đây?
Củ Cải nghiêm túc cùng Thời Tiện Ngư nghiên cứu thảo luận: "Chỉ có phẩm chất tinh trùng tốt mới có tư cách được mẹ mang thai chọn lựa, mẹ đỡ đầu vẫn dạy chúng ta, làm như vậy là vì nhân loại tốt hơn sinh sôi nảy nở, nhưng những người đó tinh trùng chất lượng còn không biết như thế nào, làm sao có thể làm bậy đây?”
Thời Tiện Ngư nghiêng đầu suy nghĩ: "Ách...... Cái này, có thể có chút...... bất cận nhân tình hay không......”
Lông mày Củ Cải run lên, chính nghĩa lăng nhiên nói: "Gien hấp kém liền không xứng có được quyền lợi sinh sôi! Những người này tất cả đều là nhân loại ốc đảo trên con đường phát triển phản đồ! Bại hoại!"
Thời Tiện Ngư: “......”
Củ Cải chậm lại, quay đầu nói với Thời Tiện Ngư: “Chị Tiểu Ngư, tôi không phải nhằm vào chị, tôi chỉ nhớ tới tức giận.”
Thời Tiện Ngư cười mỉa hai tiếng: “Tôi đi lấy cho anh một que kem.”
Củ Cải nhếch miệng cười, trên mặt hiện ra thiếu niên tính trẻ con: “Tốt, cám ơn Tiểu Ngư tỷ!”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận