Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 72. 1. Thế giới yêu quái (57)

Thời Tiện Ngư vội vàng đem chuyện vừa xảy ra nói cho Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu nghe xong thần sắc ngưng trọng: “Lâm Uyên là yêu thú, trời sinh nhạy cảm với hơi thở, hắn đột nhiên rời đi nhất định là phát hiện cái gì dị thường, hơn nữa tốc độ đối phương rất nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp để lại cho chúng ta đôi câu vài lời.”
Thời Tiện Ngư lo lắng hỏi: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Tiêu nhìn về phía xa xa. Núi non trùng điệp, thỉnh thoảng có chim về tổ bay qua, hoàng hôn xuống núi yên tĩnh mà tường hòa, không có phát hiện bất kỳ dấu hiệu yêu vật đánh nhau.
“Hồ yêu chọn xuất hiện vào ban đêm, mà ban ngày cố ý che giấu yêu khí, chứng tỏ ban ngày sức mạnh của nó bị hạn chế, thậm chí có thể cũng không mạnh lắm.” Thẩm Tiêu cẩn thận chậm rãi phân tích: “Hiện tại mặt trời còn chưa lặn hoàn toàn, cho dù Lâm Uyên đánh không lại, cũng có thể trốn thoát......”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn hiện ra chần chờ, bởi vì lúc này mặt trời lặn về phía tây, cách trời tối đã không xa.
Nhưng cho dù hiện tại hắn muốn đi giúp Lâm Uyên, cũng không có đầu mối, bởi vì ngay cả Lâm Uyên đi nơi nào hắn cũng không biết.
Hai người đứng trong sân, đang hết đường xoay xở, hướng tường viện bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang, bọn họ quay đầu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Lâm Uyên trèo tường đi vào.
“Sao lại thành như vậy?!” Thẩm Tiêu ngạc nhiên, Lâm Uyên trước mắt từ đầu đến chân bụi bặm, trên tóc còn xen lẫn rất nhiều lá cây mục nát, tựa như lăn lộn trong một cái hố cây nào đó!
“Mất dấu rồi.” Lâm Uyên ảo não, túm lấy một mảnh lá khô trên tóc, nói: “Lạc đường.”
“Em lạc đường?” Thẩm Tiêu càng kinh ngạc, yêu thú lại còn lạc đường? Đây quả thực chưa từng nghe thấy!
Ai từng nghe nói sói hoang lạc trong rừng?
Yêu thú trời sinh có nhạy bén, có thể nghe thấy bằng khứu giác, so với người bình thường đều mạnh cảm giác hơn, làm sao có thể lạc đường?
Lâm Uyên sắc mặt khó coi nói: “Có rừng cây, đi không ra.”
Thẩm Tiêu giật mình: “Em không phải lạc đường, là bị trận pháp vây khốn! Xem ra hồ yêu này am hiểu bày trận. Em đã bị vây khốn, làm sao thoát trận được?”
Lâm Uyên nói: “Nhắm mắt lại.”
Thẩm Tiêu tỏ vẻ đồng ý gật đầu: "Làm rất đúng, nhắm mắt lại có thể tránh khỏi bị quấy nhiễu, em còn có thính giác và khứu giác, chỉ cần không phải trận pháp quá nguy hiểm, chạy đi hẳn là không khó..."
Lâm Uyên nói: “Rơi hố cây rồi.”
Thẩm Tiêu: “......”
Phốc xuy!
Thời Tiện Ngư nhịn không được cười ra tiếng.
Lâm Uyên nhìn về phía cô, cũng nhẹ nhàng cười cười, sau đó nụ cười ngưng trệ ở khóe miệng...... Vẻ mặt hắn ngưng trọng, nhìn chăm chú Thời Tiện Ngư, trong ánh mắt hiện lên mê hoặc.
Thời Tiện Ngư đi tới trước mặt hắn, có ý tốt giúp hắn phủi sạch cỏ dại lá khô trên quần áo, cười nói: “Anh đi tắm đi.”
Lâm Uyên nghiêm túc nhìn cô: “Em, cũng tắm rửa?”
Sao lại ngửi trên người cô, hình như có mùi của người khác?
“Em đã tắm rồi, anh xem, tóc ta còn chưa khô.” Thời Tiện Ngư vén mái tóc dài phía sau, sau đó lông mày khẽ nhíu, thấp giọng nói thầm: “Quên đi, em tắm thêm một chút, vừa rồi cùng Hứa Thanh Phong ra ngoài dạo một lát, lên núi xuống núi mệt đến cả người ta đổ mồ hôi.”
Lâm Uyên hỏi: “Tại sao, cùng Hứa Thanh Phong......”
Không đợi Tiện Ngư trả lời, Thẩm Tiêu giải thích trước một bước: “Sau khi em đuổi theo yêu vật kia, Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy mình bị thứ gì đó theo dõi, hết lần này tới lần khác anh và Hứa đại nhân ở phía trước tiếp khách, không thoát thân được, Tiểu Ngư có chút sợ hãi, vì thế cùng Hứa gia công tử đi dạo một vòng mới trở về.”
Ánh mắt Thẩm Tiêu hơi thu lại, thêm vài phần nghiêm nghị, nói với Lâm Uyên: “Hôm nay sắc trời đã tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố, nếu lại phát hiện bất kỳ dị thường nào, phải tránh không dễ dàng đuổi theo ra ngoài, chúng ta phải bảo đảm người trong tòa nhà này đêm nay bình yên vô sự."
Lâm Uyên nhìn Thời Tiện Ngư, thận trọng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận