Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 168. 2. Thế giới sa mạc (36)

Thời Tiện Ngư giật mình: “Thú biến dị cư nhiên còn có loại tác dụng này......”
Xem ra thế gian này vạn sự vạn vật đều hỗ trợ lẫn nhau, cô vốn tưởng rằng thú biến dị tồn tại, sẽ uy hiếp nhân loại tánh mạng an toàn, lại không nghĩ tới, thú biến dị ngược lại để nhân loại tìm được một loại đường sống khác.
Chẳng qua...... Vì sao thú biến dị lại có tác dụng như vậy?
Thú biến dị là như thế nào sinh ra? Nếu là do đất, nước, không khí độc hại khiến động vật phát sinh biến dị, vậy con người thì sao? Tại sao con người không đột biến?
“Chúng ta cũng xuất phát thôi, Thời tiểu thư.” Bác sĩ Chương đi tới cạnh cửa, mỉm cười nhìn cô và Lục Lê.
Thời Tiện Ngư cảm thấy mình vẫn là đừng nghĩ nữa, dù sao nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, cô chỉ cần tìm được mẹ Lục Lê là tốt rồi, về phần những chuyện khác trên thế giới này, cô cũng đừng quan tâm lung tung.
…………
Trên đường đến công viên, Thời Tiện Ngư gặp phải cánh cửa thứ ba trong ốc đảo.
Bốn phương tám hướng công viên đều bị tường bảo vệ cao cao vây quanh, chỉ lộ ra một lối đi, vừa cho hai chiếc xe song song, sau khi gác cổng cho đi, cô và Lục Lê ngồi trong xe bác sĩ Chương tiến vào công viên -
Nhìn thấy cảnh tượng trong công viên, Thời Tiện Ngư rốt cục hiểu được, vì sao Diệp Lưu Vân mỗi lần nhắc tới công viên ốc đảo, đều tràn ngập hào hứng, hơn nữa vẫn khuyên cô giữ Lục Lê ở lại công viên sinh hoạt.
Trước mắt có mảng lớn rừng cây, hồ nước, đất xanh, ngay cả gió cũng mang theo ướt át, phất qua hai gò má, sẽ ngửi được trong không khí loại khí tức tươi mát độc đáo thuộc về tự nhiên.
So với khô hạn hoang vu bên ngoài, nơi này quả thực là một thế giới khác, giống như thiên đường.
Bác sĩ Chương từ kính chiếu hậu nhìn ra vẻ thán phục trên mặt Thời Tiện Ngư và Lục Lê, cười cười, nói: "Bây giờ vừa vặn đến giờ hoạt động của lớp, tôi đi chào hỏi thầy giáo, để Lục Lê đi theo học thử xem.”
“Làm phiền cô rồi.” Thời Tiện Ngư hỏi: “Cả lớp đều là học sinh kém tuổi cô bé nhiều không?”
Bác sĩ Chương gật đầu: "Ừ, trong lớp nhỏ là trẻ em từ 5 đến 9 tuổi, lớp lớn là trẻ em từ 10 đến 14 tuổi, đợi đến khi tròn 14 tuổi là có thể vào trại huấn luyện.”
Bác sĩ Chương dừng một chút, quay đầu nhìn Lục Lê một cái, cười hỏi: "Vào trại huấn luyện, sẽ có cơ hội trở thành chiến sĩ lợi hại như Diệp đội trưởng nha, Tiểu Lê muốn làm chiến sĩ không?"
Lục Lê cầm lấy bản vẽ mang theo bên người, ở phía trên viết lả tả: Con lớn lên muốn làm mẹ.
Bác sĩ Chương thoải mái cười to: “Lý tưởng này rất vĩ đại! Tiểu Lê cố lên!”
Sau đó lại khen ngợi Thời Tiện Ngư: "Cô dạy trẻ em rất khá, tuổi còn nhỏ đã có giác ngộ như vậy, thật sự là một đứa trẻ ưu tú thông minh.”
Thời Tiện Ngư ngượng ngùng cười, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước khi xe chạy đến một tòa nhà, bác sĩ Chương giảm tốc độ xe, giới thiệu với cô: "Nơi này chính là trại huấn luyện, những đứa trẻ đủ 14 tuổi sẽ học những kiến thức liên quan đến tác chiến sa mạc ở đây, coi như là bài tập bắt buộc, mà những học sinh ưu tú có thể trở thành quân dự bị của chiến sĩ, nếu là những đứa trẻ yếu hơn một chút, không thích hợp trở thành chiến sĩ, cũng có thể học những kỹ năng sinh hoạt khác ở đây, ví dụ như chữa bệnh, sửa chữa đồ vật, trồng trọt... Con người là tài nguyên quý giá hơn nước, cho nên, ốc đảo sẽ cố gắng khai thác tiềm lực của mỗi đứa trẻ, chỉ có như vậy, tương lai của ốc đảo mới có thể được xây dựng càng ngày càng tốt."
Chỉ trong vài câu nói, xe đã chạy đến viện nuôi con.
Viện nuôi con rất lớn, căn cứ vào tuổi tác của đứa nhỏ được chia làm ba khu vực, có sân hoạt động khác nhau. Khi Tiện Ngư dắt Lục Lê vào, có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non bên kia.
Bác sĩ Chương dẫn cô và Tiểu Lê vào một phòng học lớn, chào hỏi cô giáo bên trong: "Cô ơi, tôi mang theo một đứa trẻ, lần đầu tiên đến đây, cô xem có thể dẫn nó đi học một tiết thử không?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận