Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 86. 1. Thế giới yêu quái (71)

Thẩm Tiêu hỏi xong, Hứa Tương Vân lúc ấy liền nở nụ cười, chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.
"Thẩm đạo trưởng, anh là người tu hành, muốn đi thì đi, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tôi lại không được. Tôi từ nhỏ sinh ra ở Thanh Sơn thành này, đi qua nơi xa nhất, chính là ngoài thành con sông kia. Hiện giờ hàng năm bên ngoài chiến loạn, ngay cả khoa khảo chế cũng ngừng, ta càng không có khả năng đi ra khỏi thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ ở chỗ này lập gia đình, sinh con, sau đó chậm rãi già đi, mãi cho đến chết..."
Hứa Tương Vân bình tĩnh nhìn Thẩm Tiêu: "Thẩm đạo trưởng, tôi biết phụ nữ trên đời phần lớn đều trải qua cuộc sống như vậy, nhưng tôi không muốn, tôi không muốn cả đời đều bị nhốt trong thành này! Cho dù bên ngoài yêu ma loạn thế, chiến loạn không ngừng, tôi cũng muốn ra ngoài! Tôi muốn giống như anh được du lịch tứ phương, bốn biển là nhà."
Thẩm Tiêu nghe xong, trầm mặc một hồi, hỏi cô: “Hứa công tử cũng nghĩ như vậy sao?”
Hứa Tương Vân nở nụ cười, lắc đầu nói: "Thanh Sơn thành là tâm huyết của cha mẹ tôi, ca ca tôi cũng từ nhỏ lập chí kế thừa y bát của cha mẹ, một lòng muốn cho dân chúng Thanh Sơn thành sống tốt hơn, chưa bao giờ nghĩ tới rời đi nơi này."
Thẩm Tiêu thản nhiên gật đầu: “Suy nghĩ của Hứa tiểu thư, quả thật có chút lạ, từ xưa đến nay, con gái nuôi trong khuê phòng, đóng cửa không ra, lớn lên một chút liền lập gia đình, làm vợ, quản gia sinh con, lại càng không dễ dàng đi xa. Bất quá, nếu Hứa tiểu thư thật sự nguyện ý vứt bỏ thân quyến người nhà, không ngại cùng cha mẹ thương lượng một chút, sau khi được cha mẹ cho phép, lại gia nhập một môn phái tu chân học tập, điều này cũng không hẳn không thể.”
Hứa Tương Vân mặt lộ vẻ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng nói, "Đơn giản là từ một cái lồng giam trốn vào một cái lồng giam khác mà thôi, tôi sẽ không đi."
Thẩm Tiêu suy nghĩ một chút: "Cho nên... ý của cô là, vừa muốn rời khỏi nơi này, lại không muốn bị ràng buộc gì, nhưng không học trước bản lĩnh một, làm sao cô có thể tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm?"
Hứa Tương Vân kinh ngạc nhìn hắn: “Gả cho anh, sau đó, chẳng lẽ anh còn có thể mặc kệ tôi sao?"
Thẩm Tiêu: “......”
Mắt thấy sắc mặt hắn thay đổi, Hứa Tương Vân cuống quýt nói: "Tôi cũng là không có biện pháp mới có thể đưa ra hạ sách này, nếu như có thể mướn anh bảo vệ tôi, đương nhiên càng tốt, nhưng tôi không biết anh cần cái gì a, anh đã không cần tiền, cũng không cần lương thực, tôi lấy cái gì mới có thể mướn anh mang tôi rời đi?"
Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, thở dài không tiếng động: “Hứa tiểu thư, hồ yêu đêm nay có thể sẽ đến, cô trở về đi, những chuyện khác...... Chờ việc này kết thúc rồi nói.”
Hứa Tương Vân biết hắn vẫn không muốn, vẻ mặt thất vọng.
Cô không cam lòng cắn cắn môi, không còn cách nào khác, rốt cục xoay người rời đi......
Sắc trời càng ngày càng tối, trong sơn thành từng nhà thắp sáng đèn đuốc, liếc mắt nhìn lại, trong thiên địa một mảnh lốm đốm lốm đốm.
Trong phòng, Thẩm Tiêu rút bội kiếm tùy thân ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó cầm kiếm đi sang phòng bên cạnh, nói với Thời Tiện Ngư: “Tiểu Ngư, chuẩn bị tốt, sau này đến phòng Hứa tiểu thư, anh và Lâm Uyên sẽ canh giữ bên ngoài, bảo vệ an toàn cho các em.”
Thời Tiện Ngư gật gật đầu, sau khi xác định tất cả chuẩn bị không sai, nhấc làn váy lên đi tìm Hứa Tương Vân.
…………
Phòng của Hứa Tương Vân, bị một tấm bình phong sáu mặt lụa chia làm hai.
Thời Tiện Ngư ngồi ở trước bình phong, Hứa Tương Vân ngồi ở sau bình phong - để Hứa Tương Vân ở lại trong phòng, là vì tránh cho bị hồ yêu phát giác mùi không đúng, đổi người. Thẩm Tiêu còn cho người xông hương trong phòng, mượn chuyện này làm nhiễu loạn mùi trong phòng.
Chỉ làm như vậy ngồi chờ, ít nhiều có chút lo âu, bởi vì không biết khi nào hồ yêu đến, thậm chí không xác định đêm nay nó có thể đến hay không đến.
Thời Tiện Ngư ngồi trong chốc lát, có chút ngồi không yên, đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận