Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 209. 2. Thế giới sa mạc (77)

Thời Tiện Ngư há miệng, cuối cùng, cái gì cũng không nói.
Cô không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt áy náy trong lòng mình.
Cô chỉ muốn đưa Lục Lê rời khỏi ốc đảo, tìm một nơi có thể sống an toàn, nhưng lại liên lụy Diệp Lưu Vân và Lâm Uyên bên cạnh, cùng cô bước lên con đường lưu vong.
Thời Tiện Ngư quay đầu, nhìn Lục Lê.
Lục Lê một mực yên lặng tựa vào ghế sô pha, so với bất cứ lúc nào đều an tĩnh hơn, giống như là sợ chọc người chán ghét, thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt Thời Tiện Ngư.
Cô bé cả người bị thương, bộ dáng nhìn qua như thế đáng thương, nhưng Thời Tiện Ngư chưa từng quên, cô bé cũng từng giống như mãng gai nứt ra toàn bộ đầu, thể hiện ra chính mình biến dị bản chất.
Thời Tiện Ngư không khỏi nghĩ, hoa tố đến tột cùng là cái gì đây? Cô bé mình cứu này, rốt cuộc là Lục Lê, là Hoa Tố, hay là Lục Lê cùng Hoa Tố kết hợp với một loại sinh vật đặc thù nào đó? Sinh vật này có phân biệt thiện ác không? Liệu có thể chung sống hòa bình với con người?
Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Diệp Lưu Vân xuống xe kiểm tra đơn giản, sau đó ngồi trở lại trong xe, lấy ra bình nước ngửa đầu uống nước.
Lâm Uyên nói: "Chúng ta nên cắt đuôi bọn họ.”
Diệp Lưu Vân thở hổn hển, chậm rãi lắc đầu: "Vừa rồi đuổi theo chúng ta là hai chiếc xe kia, chỉ là lính tuần tra hằng ngày, thân thủ bình thường, xe cũng bình thường, cho nên chúng ta mới có thể thoải mái vứt bỏ bọn họ, nếu như ốc đảo xuất động chiến đội tới đuổi theo chúng ta, liền sẽ nguy hiểm."
Lâm Uyên lại hỏi: "Cô cho rằng ốc đảo sẽ phái ra chiến đội?’
Diệp Lưu Vân cầm bình nước ngừng vài giây, trả lời: “Nếu bọn họ tin Hà phu nhân, nhất định sẽ tới.”
Bình thường người chạy trốn, không đáng để ốc đảo đại động can qua, nhưng nếu như là hư hư thực thực gây nguy hiểm cho ốc đảo như hoa tố ký sinh, bọn họ nhất định sẽ trả giá nhân lực cùng vật lực!
Diệp Lưu Vân không muốn nghĩ đến kết quả tồi tệ như vậy, cười tự giễu, nói với Lâm Uyên: "Có lẽ chúng ta chỉ đang tự hù dọa mình, nhân lực vật lực dùng để bắt mấy con dị thú không tốt sao? Sao lại bắt mấy tên đào phạm chúng ta?
Lâm Uyên suy tư gật gật đầu, hắn cũng không hy vọng cùng đánh nhau với những người ốc đảo chiến đội, cũng không phải sợ tổn thương tình cảm, thật sự là hắn cùng Diệp Lưu Vân trang bị quá kém, đạn dược nghiêm trọng không đủ, một khi gặp phải chiến đội trang bị đầy đủ, sẽ rất chịu thiệt.
Lúc này, Lục Lê vẫn buồn bực không lên tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe xuống.
Bởi vì thân phận đặc thù của cô bé, khiến cho mọi người đối với nhất cử nhất động của cô bé đều hết sức chú ý, sau khi nghe thấy tiếng gõ đều nhìn về phía Lục Lê, suy đoán cô bé muốn biểu đạt ý tứ gì.
Ngón tay Lục Lê, chỉ về một phương hướng.
Lâm Uyên hồ nghi nhìn qua, chỉ thấy trên cồn cát xa xa, loáng thoáng có một cái bóng màu nâu xám, giống như hòn đá ngẫu nhiên nhô lên trong hoang mạc.
Diệp Lưu Vân cầm lấy kính viễn vọng nhìn, sắc mặt dần dần khó coi: "Hình như là thổ lang sa mạc.”
Lâm Uyên nhíu mày: “Nhìn qua hình thể không lớn, nguy hiểm sao?”
"Chúng nó không phải sinh vật biến dị, hình thể xác thực không lớn, nhưng..." Diệp Lưu Vân nhíu mày: "Số lượng chúng nó, thường thường rất nhiều."
Giống như là để xác minh những lời này của cô, bóng dáng trên cồn cát kia lại xuất hiện thêm mấy cái.
Diệp Lưu Vân trên mặt toát ra chán ghét: "Sói đất làm sao lại xuất hiện ban ngày ban mặt? Sẽ không phải là đói điên rồi chứ, ngay cả ban ngày cũng ra ngoài kiếm ăn."
Trong lòng Thời Tiện Ngư bất an: “Chúng ta đi mau đi.”
Diệp Lưu Vân nhíu mày nói: "Nếu như chúng ta chạy quá nhanh, thổ lang sẽ cho rằng chúng ta sợ hãi chúng nó, tiến tới coi chúng ta là mục tiêu săn bắn, tuy rằng chúng ta ở trong xe không đến mức gặp nguy hiểm, nhưng bị quấn lên cũng sẽ rất phiền toái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận