Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 37. 1. Thế giới yêu quái (22)

Có chút sâu là chết, có chút sâu là sống, vừa móc ra bò loạn đầy đất, bị Thẩm Tiêu dùng một trương hỏa phù đốt sạch sẽ.
Khí tức thôn dân càng ngày càng yếu ớt.
“Chúng ta phải mau chóng đưa những thôn dân còn sống này về.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu không, lại bị yêu quái kia giày vò vài lần, mấy thôn dân này cũng không sống nổi.”
Thời Tiện Ngư chịu đựng buồn nôn gật đầu: “Vậy, nhanh lên một chút đi...”
Việc này cô không giúp được gì, trong dạ dày phiên giang đảo hải, thừa dịp còn chưa nôn, cô cưỡi dê nhanh chóng đi ra ngoài, cũng miễn cho cho cản trở bọn họ.
Thẩm Tiêu và Lâm Uyên cứu những thôn dân còn lại một hơi ra, trước tiên đưa từng thôn dân ra ngoài rừng rậm, sau đó bảo thôn dân mang cáng cứu thương đến, cùng nhau khiêng về trong thôn.
Thời gian những người này bị tơ trắng trói buộc quá dài, độc tố nhập vào cơ thể quá sâu, Thẩm Tiêu tuy rằng kê đơn thuốc, lại sợ dược lực của thảo dược bình thường không đủ, lại lấy ra mấy quả Bách Linh Quả quý giá sắt cho bọn họ ăn vào, mới thoáng yên tâm.
Bận rộn cả ngày, vừa cứu người vừa chữa bệnh, đến buổi tối hắn vẫn không dám có nửa điểm thả lỏng, con nhện yêu kia phát hiện "hài tử" của mình thiếu mấy cái, nhất định sẽ tới tìm.
Thẩm Tiêu và Lâm Uyên lại một đêm không ngủ, thần kinh căng thẳng canh giữ cả đêm.
Con nhện không xuất hiện.
Đợi đến bình minh ngày hôm sau, Vạn Cát tìm được Thẩm Tiêu, suy đoán: "Bên ngoài Hắc Uyên Sâm Lâm không chỉ có một thôn chúng ta, yêu quái kia tối hôm qua có lẽ đã đi thôn khác, nếu đạo trưởng cần, ta có thể gọi người đến thôn bên cạnh tìm hiểu tin tức."
Thẩm Tiêu nhíu mày suy tư, một lát sau nói: "Hôm nay tìm hiểu tin tức không có ý nghĩa gì, mặc dù biết tối hôm qua nó đi đâu, cũng không thể phán đoán tối nay nó sẽ đi đâu."
Vạn Cát nghe xong, nhất thời cũng không có chủ ý.
Thẩm Tiêu đi tới đi lui trong phòng, trầm ngâm không nói.
Hắn và Lâm Uyên cho dù thể lực hơn người, cũng không thể cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, bọn họ cũng có lúc nghỉ ngơi, nhưng nhện yêu lại tùy thời tùy khắc có thể uy hiếp an toàn của thôn dân...
"Nếu có thể dẫn nó ra thì dễ đối phó rồi..." Thẩm Tiêu thì thào tự nói.
Vạn Cát hỏi: "Chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ ở gần sào huyệt không?"
Thẩm Tiêu lắc đầu: "Địa thế nơi đó đối với yêu quái có lợi, không dễ đối phó, hơn nữa cũng dễ dàng để nó chạy trốn, tốt nhất có thể thiết lập một cái bẫy, lại dẫn nó xuất hiện..."
Vạn Cát mặt lộ vẻ khó xử: "Mỗi lần nó đến thôn, không hề có dấu hiệu..."
Thẩm Tiêu cũng khó xử, hắn học qua mấy trận pháp đuổi yêu, nhưng chưa từng học qua làm sao đưa tới yêu quái.
Thời Tiện Ngư ngồi ở một bên, thấy tất cả mọi người trầm mặc không nói, chần chờ giơ tay lên hỏi: "Vậy... giả làm trẻ con thì sao?"
Thẩm Tiêu ngẩn người, quay đầu nhìn cô: “Giả làm trẻ con? Đây là ý gì?”
Thời Tiện Ngư chậm rãi rút tay về, không xác định nói: "Nó không phải vẫn luôn tìm hài tử sao, cho nên em đã nghĩ, gọi nó vài tiếng mẫu thân, nói không chừng có thể được?"
Trong lòng Thẩm Tiêu khẽ động, cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, lập tức hỏi Vạn Cát: "Trong thôn có nhà bỏ hoang không?"
Vạn Cát sững sờ hai giây, trả lời: “Nhà thợ săn kia có được không? Trong nhà thợ săn đã không còn ai ở, nhà ở phía đông thôn.”
Thẩm Tiêu phân phó nói: "Bây giờ ngươi đi triệu tập người, để mọi người ở bốn phía phòng ốc treo củi lửa cỏ khô, đêm nay chúng ta liền thử đưa nhện yêu tới!"
Vạn Cát một chút cũng không dám chậm trễ, lập tức ra cửa triệu tập nhân thủ --
Bạn cần đăng nhập để bình luận