Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 99. 1. Thế giới yêu quái (84)

Cách đó không xa, Hứa quận thủ cùng Hứa Thanh Phong đang tổ chức bách tính trong thành tị nạn, ánh lửa phản chiếu mặt hai cha con, trong mắt hai người hiện đầy tơ máu.
Không có gì đau lòng hơn là nhìn thấy chốn bồng lai tiên cảnh bị hủy diệt!
Thẩm Tiêu rút trường kiếm ra, trầm giọng nói với Lâm Uyên: "Cứu người quan trọng hơn, anh nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của hồ yêu, tốt nhất có thể đưa bà ấy đến một vị trí cách Thanh Sơn thành xa một chút, em đi theo phía sau, tìm đúng thời cơ, nghĩ biện pháp gọt đi đôi mắt ký sinh trên người bà ấy!"
Lâm Uyên gật đầu đồng ý.
Nhưng muốn thu hút sự chú ý của hồ yêu, nói dễ vậy sao? Bà ấy giờ phút này bị ánh mắt ký sinh, căn bản thần trí không rõ! Vừa không biết người trước mắt, cũng không nghe thấy âm thanh bên tai!
Thẩm Tiêu vài lần muốn tiến lên, vừa tới gần, đã bị uy thế hung mãnh đuôi cáo quét sạch!
Lực lượng cách xa quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không có biện pháp! Hỏa phù am hiểu công kích nhất cũng không dám tùy tiện thi triển, hắn đã biết Hứa phu nhân vô tội, tuyệt không thể đuổi tận giết tuyệt! Dù sao đầu sỏ gây nên, là ba con mắt ký sinh trên người bà!
Đang vô cùng lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái mặc áo cưới màu đỏ thẫm chạy về phía hồ yêu!
“Hứa Tương Vân?!” Trong lòng Thẩm Tiêu khiếp sợ, Hứa Tương Vân tỉnh lại lúc nào? Hắn cùng Lâm Uyên sốt ruột đối phó hồ yêu, không để ý, lại bảo cô chạy ra ngoài xằng bậy!
“Trở về!” Thẩm Tiêu quát to.
Hứa Tương Vân không biết từ nơi nào nhặt được một cành cây dài, đối với hồ yêu chém vung vẩy! Từng chiêu từng thức đúng là kiếm thuật đứng đắn, nhưng đặt ở trước mặt hồ yêu, căn bản không đến nơi đến chốn, giống như trẻ sơ sinh tập tễnh học đi buồn cười!
Thẩm Tiêu bước nhanh chạy như bay, nắm lấy cổ áo cô!
“Hứa Tương Vân! Cô điên rồi sao?! Trở lại!”
“Tôi không!” Hứa Tương Vân hai mắt đỏ ngầu: “Hồ yêu hủy Thanh Sơn thành! Tôi muốn giết nó!”
"Người hủy diệt Thanh Sơn thành không phải bà ấy, mà là ánh mắt trên người bà ấy!" Thẩm Tiêu mặc kệ cô giãy dụa thế nào, mạnh mẽ lôi kéo cô tránh đến nơi không có lửa.
Thần trí hồ yêu khi thì hỗn độn, khi thì thanh tỉnh, nó giống như là bị tra tấn đến mức tận cùng, bắt đầu không ngừng dùng đầu va chạm núi đá, ý đồ hủy diệt mắt ký sinh trên người, nhưng ánh mắt kia xảo trá, ảnh hưởng tứ chi cùng ngũ giác của nó, hồ yêu ngược lại đem chính mình biến thành máu tươi đầm đìa!
Lại có Khôi Lỗi mới chạy tới, hơn mười con Khôi Lỗi bóng đen vừa không tiến lên, cũng không lùi về phía sau, bao vây hồ yêu, chỉ chờ nó hấp hối, sẽ mổ bụng lấy yêu đan!
Thẩm Tiêu cực kỳ hận đám Khôi Lỗi này!
Hắn kéo Hứa Tương Vân nói với cô: "Cô xem cho rõ ràng, cô muốn hận, là những thứ này!Hồ yêu là mẫu thân của cô!Chúng nó vì có được yêu đan trong cơ thể mẫu thân cô,cố ý thiết hạ bẫy!Làm cho mẫu thân cô phát điên!Nếu thật bị chúng nó đắc thủ,mẫu thân cô sẽ chết!Thanh Sơn thành sẽ chết!Trên đời này vô số thương sinh đều sẽ chết!!!"
Hứa Tương Vân ngơ ngẩn cả người.
Thẩm Tiêu không để ý đến cô nữa, lấy hỏa phù ra lau sạch trường kiếm, sau đó rút kiếm đâm về phía đám Khôi Lỗi kia!
Kiếm sáng như tuyết biến thành một cây roi ánh sáng đốt lửa! Nơi đi qua, tinh hỏa văng khắp nơi! Hỏa tẫn thành tro!
Xa xa hồ yêu vẫn đang giãy dụa, núi lay đất động, vô số núi đá lăn xuống! Thẩm Tiêu bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng "Cẩn thận", quay đầu lại, Hứa Tương Vân nhào tới, dùng thân thể thay hắn ngăn trở nham thạch lăn xuống!
Hứa Tương Vân!
Mặt đất lại chấn động, cả dãy núi rung chuyển kích động trong yêu khí!
Thẩm Tiêu ôm lấy Hứa Tương Vân đi tới bờ sông địa thế thấp hơn, lòng bàn tay ướt sũng dính dính, thì ra máu tươi đã nhuộm ướt áo cưới.
Thẩm Tiêu lập tức đặt cô xuống đất, nhanh chóng điểm trúng mấy huyệt vị, giúp cô cầm máu.
Tầm mắt Hứa Tương Vân mơ hồ, khó có thể tập trung, ánh mắt cô mờ mịt nhìn bầu trời đen tối, nhẹ giọng hỏi Thẩm Tiêu: "Đạo trưởng, tôi có phải... sắp chết rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận