Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 180. 2. Thế giới sa mạc (48)

Chạng vạng tối, nhiệt độ từ từ hạ xuống, người trên đường cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc trước Tiện Ngư chỉ đi qua công viên và bệnh viện, qua lại đều là đường lớn thẳng tắp, sạch sẽ, hai bên đường cũng không có người, hiện tại đi theo Lâm Uyên xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, xâm nhập khu sinh hoạt, mới phát hiện ốc đảo không chỉ có một mặt ngay ngắn trật tự, cũng có một mặt ngư long hỗn tạp.
Bên ngoài mái hiên nhà đất bình thường vươn ra vải che nắng đủ mọi màu sắc, trên mặt đất chất đống rương cùng tạp vật, các loại hàng hóa bày ở trên thảm xám xịt, người bán hàng rong đầu đường có người cao giọng rao hàng, có người lười nhác nằm trên mặt đất...... Mùi mồ hôi trộn lẫn với hơi thở đất cát đập vào mặt, làm cho Thời Tiện Ngư có loại ảo giác đi vào chợ thị trấn.
Người trong chợ rất nhiều, trật tự hỗn loạn, có người kéo một xe hàng hóa xông ngang trên đường, Lâm Uyên nhanh tay ôm vai Thời Tiện Ngư, nguy hiểm tránh được góc nhọn nhô ra của thùng hàng trên xe kéo, cụp mắt hỏi cô: "Không sao chứ?"
“Không sao...” Cô nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Người kia ở đâu?”
“Hắn hoạt động ở khu vực này.” Lâm Uyên nhíu mày nhìn ra xa: “Có lẽ còn chưa tới, chúng ta ở gần đây tìm xem.”
Thời Tiện Ngư gật đầu: “Được.”
Cùng so sánh với người nơi này, cô lớn lên quá thủy linh, một ít người nhàn tản lúc đi ngang qua, hữu ý vô tình hướng trên người cô.
Lâm Uyên nhíu mày, nắm cổ tay cô, mang vào lòng mình, ánh mắt không vui quét qua bốn phía, những người đó rốt cuộc có điều gì kiêng kỵ.
Thời Tiện Ngư rúc vào trong lòng hắn buồn bực không lên tiếng.
Có chút không được tự nhiên, nhưng...... còn rất có cảm giác an toàn.
Cô từ từ quen rồi, ở trong lòng hắn đánh bạo thẳng lưng, ngẩng đầu, bình tĩnh quan sát tiểu thương và hàng hóa hai bên đường.
Nơi này bán đồ vật đều rất kỳ quái, không biết tên củ hành thực vật, hoặc là một ít kết tinh thể cùng hòn đá, còn có không biết từ nơi nào đào tới phế vật kim loại linh kiện, loạn thất bát tao.
Lâm Uyên dừng bước trước một sạp bán hộ cụ.
Hắn nhìn trúng một tấm mặt nạ hoàng kim, không biết có thể đổi thành một nửa mặt nạ hay không, dùng để che khuất nửa khuôn mặt xấu xí kia của hắn ngược lại là vừa vặn.
Tuy nói hắn không thèm để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không hy vọng mặt của mình luôn dọa cô, đang muốn mở miệng hỏi giá, Thời Tiện Ngư trong lòng lại kích động kéo kéo quần áo của hắn.
Lâm Uyên: “...?”
Thời Tiện Ngư thật sự bị kinh hãi, cô chỉ vào đống vàng chất đống trên quầy hàng, nhỏ giọng hỏi Lâm Uyên: "Đây là vàng thật sao?"
Lâm Uyên nhìn, lạnh nhạt nói: "Ân, hoàng kim kéo dài tính không tệ, thích hợp dùng để chế tạo hộ cụ, cho điểm vật liệu phí cùng thủ công phí, lão bản có thể giúp cô làm một kiện."
Chẳng qua trong chiến đội ốc đảo có hộ cụ chất liệu nhẹ hơn, những chế phẩm vàng này, bình thường chỉ có dã đội dân gian mua để dùng mà thôi.
Nhận thức của Thời Tiện Ngư bị trùng kích thật lớn!
Đây chính là vàng a!
Vàng óng ánh a!
Cư nhiên giống như bán đồ ăn chất đống ở bên đường bán!
“Cái này...... cái này bao nhiêu tiền a?” Cô có chút xấu hổ hỏi.
Lâm Uyên sững sờ, không ngờ cô lại thích khoáng thạch, không khỏi hỏi: "Cô thích kiểu dáng gì?”
"Không cần kiểu dáng gì..." Cô không xấu hổ lắm chỉ vào đống vàng trên quầy hàng: "Chỉ có một khối như vậy là tốt rồi..."
Lâm Uyên nghĩ nghĩ, lấy ra một bình nước chính mình mang theo, đưa cho nhìn sạp lão đầu: "Cái bình nước này có thể mua bao nhiêu?"
Ông lão hỏi: “Chất liệu gì?”
“Cấp B lọc, chiến đội thống nhất phân phối nước uống thẳng.” Lâm Uyên trả lời.
Ông lão lấy một thỏi vàng chất lượng không tệ, đưa cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên không nhận, chỉ vào mặt nạ vàng bên cạnh nói: “Thêm nửa mặt nạ nữa, làm theo khuôn mặt của tôi.”
Lão đầu gật đầu đáp ứng, nói: “Giờ này ngày mai tới lấy hàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận