Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 317. 4. Thế giới cổ đại (3)

Tạ thiếu phu nhân không chịu dùng thuốc, cô nghi thần nghi quỷ, cảm thấy tháng này Quý Thủy tương lai, không chừng đã mang thai hài tử, không thể uống thuốc, nhất định phải ăn gà trống trắng.
Nhưng Phật môn trọng địa, làm sao có thể có gà?
Tạ thiếu phu nhân hô một hồi, mơ màng ngủ thiếp đi, tiểu nha hoàn ngồi một bên gấp đến độ lau nước mắt.
Thời Tiện Ngư vẫy vẫy tay với cô: “Chi Nhi, cô lại đây.”
Chi Nhi đỏ mắt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Đạo trưởng có chuyện gì?”
Thời Tiện Ngư nói: "Thiếu phu nhân nhà cô, bệnh khí tích tụ trong lòng, cho nên ngươi vô luận khuyên cô như thế nào đều nghe không lọt, cô không bằng thừa dịp sắc trời còn chưa tối, đi nông gia dưới chân núi mua con gà, hầm canh xong đem đan dược tôi tặng bỏ vào, đợi đến đan dược toàn bộ hóa vào trong canh, lại để cho thiếu phu nhân uống."
Chi Nhi khó xử trả lời: "Nhưng thiếu phu nhân nhà tôi muốn ăn gà trống trắng, tôi phải đi đâu tìm gà trống trắng?"
“Gà kia nhổ lông hầm canh, chẳng lẽ còn có thể phân biệt được là trắng hay đen?” Thời Tiện Ngư cười: “Cô ấy đã bệnh thành như vậy, cô trực tiếp dỗ cô ấy là được.”
Chi Nhi suy nghĩ một chút, hình như là có lý như vậy.
Cô do dự nhìn Tạ thiếu phu nhân trên giường, lại nói với Thời Tiện Ngư: "Vốn tôi và Ngô bà cùng nhau chăm sóc Thiếu phu nhân, nhưng Ngô bà tháng trước xin nghỉ đi thăm cháu trai nhà bà ấy, nếu ta cũng xuống núi, Thiếu phu nhân sẽ không có ai chăm sóc.”
“Chuyện này có gì khó, cô cứ đi, tôi lưu lại chăm sóc Thiếu phu nhân nhà cô.” Thời Tiện Ngư nói.
Chi Nhi hai tay rối rắm cùng một chỗ, vẫn là vì khó được, luôn cảm thấy đem Thiếu phu nhân phó thác cho một người xa lạ không thỏa đáng.
Thời Tiện Ngư cười cười: “Đi đi, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nếu tôi ở đây, sau này cũng sẽ có lúc cần các cô chiếu ứng.”
Chi Nhi tuổi còn nhỏ, không có bao nhiêu tâm đề phòng, chỉ cảm thấy Thời Tiện Ngư trước mắt thập phần hiền lành dễ gần, hơn nữa cười rộ lên, thật sự là làm cho người ta một chút sức đề kháng cũng không có, nàng choáng váng đầu óc liền đáp ứng, vội vàng xuống núi mua gà.
Chờ tiểu nha hoàn đi rồi, Thời Tiện Ngư chuyển cái ghế, ngồi ở trước giường, trông coi Tạ thiếu phu nhân.
Cô quan sát khuôn mặt đối phương, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, lúc mình ở tuổi này, còn đang rầu rĩ làm bài tập không xong, thi không xong, nhưng một cô gái trong thời không khác, lại toàn tâm toàn ý muốn sinh con trai.
...... Sinh cái gì mà sinh a, phỏng chừng xương chậu còn chưa phát triển tốt chứ?
Nhưng không sinh, lại sẽ không có chỗ dựa.
Thời Tiện Ngư chống má suy nghĩ, cô muốn vì đối phương đạt thành tâm nguyện, nhưng cô không thay đổi được chế độ xã hội hiện tại, cũng không thay đổi được quan niệm cố hữu của mọi người hiện tại.
Nếu như là ở xã hội hiện đại, cô đại khái có thể dạy đối phương như thế nào tự lập tự cường, tự tôn tự ái, bởi vì xã hội hiện đại so sánh với cổ đại, cơ hội rất nhiều, nữ nhân hoàn toàn có thể độc lập sinh tồn, nhưng là ở chỗ này, nữ tử một khi thoát ly phu gia cùng nhà mẹ đẻ, liền như lá rụng lả tả ven đường, mặc cho ai cũng có thể giẫm đạp.
Làm sao bây giờ?
Không bằng ngày mai đi dạo một vòng trên đường, nhìn xem nữ nhân nơi này đều sống như thế nào, nhất là những nữ nhân không sinh ra nhi tử, cũng không đến mức thật sự chỉ có một con đường chết chứ?
Thời Tiện Ngư ở lại sương phòng phía đông chăm sóc gần nửa ngày, Chi Nhi mang theo gà đã làm thịt xong trở về, cô tuổi tuy nhỏ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem gà hầm lên, đoán chừng chờ Thiếu phu nhân nửa đêm tỉnh lại, vừa vặn có thể uống canh gà hầm xong.
Ban đêm, Chi Nhi thắp nến lên, Thời Tiện Ngư cùng cô trông coi Thiếu phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận