Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 183. 2. Thế giới sa mạc (51)

Thời Tiện Ngư sau khi trở về hỏi Lục Lê, Lục Lê không đáp được cụ thể là hai chữ nào, nhưng xác định phát âm là "Dư Tĩnh".
Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi biết tên.
Diệp Lưu Vân hỗ trợ phát thông báo tìm người, toàn bộ mạng tìm kiếm người tên Dư Tĩnh.
Sự việc tiến triển vượt quá mong đợi của Thời Tiện Ngư, nếu như không có Lâm Uyên và Diệp Lưu Vân, chỉ dựa vào một mình cô, chỉ sợ bây giờ còn đang hết đường xoay xở.
Cô đặc biệt cảm ơn Lâm Uyên.
Bởi vì hẹn ngày hôm sau sẽ cùng đi mua vàng, cô cố ý nấu trọn hai túi sủi cảo, còn có một bình canh đậu xanh ướp lạnh, kích động chạy đi tìm Lâm Uyên.
Lầu 3, đội trưởng chiến đội đang đứng ở cửa ký túc xá châm chọc khiêu khích Lâm Uyên.
“Không ra nhiệm vụ, sẽ không có điểm tích lũy, không có điểm tích lũy, sẽ chịu đói, ta khuyên ngươi không nên không biết điều, cho cái bậc thang ngươi liền xuống, đừng nghĩ ở trước mặt ta đùa giỡn khốc!”
Lâm Uyên mặt không chút thay đổi.
Nam tử đầu trọc tức giận không thôi: “Lão đại! Hắn căn bản không để anh vào mắt!”
Đội trưởng hừ lạnh: “Người mới bây giờ, chính là thiếu rèn luyện! Trước tiên bỏ đói hắn vài ngày......”
Thời Tiện Ngư ôm hộp cơm mang theo bình nước chạy tới, tươi cười đầy mặt: “Lâm Uyên! Xem tôi mang cho anh món gì ngon!”
“…………”
“…………”
Thời Tiện Ngư nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ ở cửa, bước chân chậm lại: “Hai người là...”
“Không biết.” Lâm Uyên kéo cô vào phòng, không chút do dự đóng cửa phòng lại.
- Vẫn đóng cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, lại mở đèn trần nhà.
Thời Tiện Ngư đã quen với kiểu diễn xuất lạnh lùng này của hắn, tự mình mở hộp cơm ra, đặt từng tầng từng tầng trên bàn, ngay cả dưa muối và giấm thơm cũng chuẩn bị xong cho Lâm Uyên, trong giọng nói tràn đầy chờ mong: “Chờ anh ăn xong, chúng ta cùng đi chợ, chị Diệp giúp tôi mượn một chiếc xe ba bánh, chúng ta có thể đi ba bánh.”
Lâm Uyên: “......”
Ngay cả ba vòng đều chuẩn bị lên, xem ra cô muốn mua hoàng kim, không chỉ một khối hai khối.
Lâm Uyên trầm mặc ngồi xuống ăn cơm.
Thời Tiện Ngư kéo ghế ngồi bên cạnh hắn, hai tay chống má, ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm.
Không có biện pháp, vừa nghĩ tới nhiều thứ ánh vàng rực rỡ lấp lánh như vậy, cô liền mở cờ trong bụng, say mê không thôi.
Hơn nữa thông báo tìm người cũng phát ra, cảm giác hai ngày nay thật sự là mọi chuyện hài lòng!
Có lẽ là bởi vì cách cô quá gần, khiến Lâm Uyên có chút phân tâm, tốc độ ăn sủi cảo không tự chủ được chậm lại, cũng trở nên nhã nhặn hơn một chút.
Hắn vừa ăn, vừa không nhanh không chậm hỏi cô: “Thông báo tìm người đại khái khi nào thì có tin tức?”
“Chị Diệp nói nếu nhanh thì sẽ có tin tức, nếu chậm thì phỏng chừng khoảng một tuần.” Thời Tiện Ngư nói: “Dù sao trong ốc đảo không phải cư dân nào cũng có điều kiện sử dụng internet, phát tờ rơi lại cần thời gian, chậm một chút cũng bình thường.”
“Các ốc đảo khác cũng phát tờ rơi sao?” Lâm Uyên hỏi.
Cô gật đầu: “Chỉ có mấy ốc đảo gần đó mới phát tờ rơi, mẹ Lục Lê chắc sẽ không chạy đến ốc đảo quá xa đâu.”
Nói tới đây, cô lại có chút nghi hoặc thì thào tự nói: "Trần Hào nói ba năm trước hắn ta đưa Dư Tĩnh đến ốc đảo Long Nham, suốt ba năm, Dư Tĩnh chẳng lẽ không nghĩ tới việc trở về tìm Lục Lê sao?”
Lâm Uyên suy tư một lát, thản nhiên nói: “Chờ tìm được người, sẽ biết chuyện gì xảy ra.”
"Ừ, nói cũng đúng." Thời Tiện Ngư gật gật đầu, quyết định không nghĩ đến những thứ này nữa, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi thu mua vàng, vàng!
Mảnh hoang mạc này cũng không phải là hoang vu thật sự, tài nguyên khoáng sản trong đó vô cùng phong phú, chỉ là so với vàng bạc, thổ nhưỡng có thể trồng ra hoa màu và nước sạch càng trân quý hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận