Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 179. 2. Thế giới sa mạc (47)

Thời Tiện Ngư nhìn nhìn, mặt liền đỏ, yên lặng cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm hộp giữ ấm màu hồng nhạt trong tay mình.
Lâm Uyên nhận ra, hất nước trên mái tóc đen, đi tới trước mặt cô.
“Tìm tôi?” Anh hỏi.
Thân thể cao lớn của hắn ném xuống một mảnh bóng ma trước mặt cô, khiến cô có chút không dám ngẩng đầu, tầm mắt liếc nhìn mấy khối cơ bụng bên hông hắn, hai má không khống chế được nóng lên.
Cô đáp một tiếng như muỗi: “Ừ......”
Xung quanh có không ít ánh mắt tò mò quan sát, Lâm Uyên nhíu mày nhìn bốn phía, nói: “Vào phòng tôi đi.”
Thời Tiện Ngư ôm lấy hộp cơm giữ ấm, yên lặng đi theo phía sau hắn.
Hắn đi ở phía trước, cô nhắm mắt theo đuôi.
Hắn dừng lại ở cửa, cô vụng về đụng vào.
Sống mũi tiếp xúc thân mật với tấm lưng dày, ướt sũng, cũng không biết là vết nước đọng trên người hắn, hay là chính cô khẩn trương ra mồ hôi.
Thật xấu hổ a......
Sao không mặc áo vào? Có thể là bởi vì muốn tắm rửa đi, nơi này hình như không có phòng tắm riêng. Bây giờ tắm rửa là bởi vì vừa từ bên ngoài trở về sao? Vậy thời gian hắn lần đầu tiên làm nhiệm vụ còn rất ngắn, nhanh như vậy đã trở về......
Suy nghĩ lung tung phát tán, ánh sáng trước mắt lần nữa biến tối, là hắn đóng cửa phòng.
Giống như là không muốn bị người ta nhìn trộm, ngay cả rèm cửa sổ hắn cũng kéo lên, sau đó mở ra một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng hỗn loạn, không khí không hiểu sao có vài phần suy sụp cùng ám muội.
Lúc đó Thời Tiện Ngư càng khẩn trương.
Có một loại tim đập nhanh cùng khiếp đảm nói không nên lời, sợ hãi phát sinh cái gì, mặc dù trong lòng biết đại khái xác suất sẽ không phát sinh.
“Cô sợ tôi?” Lâm Uyên nhíu mày nhìn cô, cảm giác được sự căng thẳng của cô.
“A... A? Không có.” Thời Tiện Ngư ngước mắt, nhanh chóng nhìn hắn một cái, lại lập tức rũ mi mắt xuống: “Không sợ...”
Lâm Uyên suy tư một lát, hơi quay đầu đi, coi như cô bị hắn dọa sợ.
“Trong lòng ôm cái gì?” Hắn thấp giọng hỏi.
Thời Tiện Ngư sững sờ, vội vàng đưa qua: “Tôi nấu sủi cảo, không biết anh có ăn cơm tối chưa, cho nên mang cho anh một phần.”
Lâm Uyên quả thật có chút đói bụng, cũng không khách khí với Thời Tiện Ngư, mở hộp cơm giữ ấm ra ăn.
Sủi cảo nóng hổi, so với thức ăn ở căn tin ăn ngon hơn nhiều, huống chi căn tin ăn cơm cần điểm tích lũy, mà điểm tích lũy cần ra nhiệm vụ mới có thể kiếm được.
Tư liệu anh đưa cho tôi, tôi bảo Tiểu Lê xem qua, cô bé nói là người này...
Thời Tiện Ngư lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp, mở ra đưa cho Lâm Uyên.
“Anh biết người này hiện tại ở đâu không?”
Lâm Uyên nhìn lướt qua, thấy rõ mặt người trên giấy, gật đầu: “Ăn xong dẫn cô đi.”
Hai mươi mấy cái sủi cảo, một ngụm một cái, rất nhanh đã bị hắn ăn hết, ngay cả một chút nước sủi cảo cuối cùng cũng uống sạch sẽ.
Thời Tiện Ngư ở một bên yên lặng nhìn, nghĩ thầm lần sau nấu sủi cảo cho hắn, một túi chỉ sợ không đủ ăn, phải tăng lượng.
Lâm Uyên ăn xong sủi cảo, nhặt áo ba lỗ từ trên giường lên mặc vào, tiện tay cầm ấm nước lên, nói với Thời Tiện Ngư: “Tôi dẫn cô đi tìm hắn ta.”
Thời Tiện Ngư gật đầu, cầm lấy hộp cơm cùng hắn ra ngoài.
Lúc đi qua hành lang, cô nghe thấy hai người trong phòng bên cạnh thì thầm: “Người mới tới này không được, nhanh quá.”
Lâm Uyên dừng bước, ánh mắt nhạy bén liếc qua, không vui lộ ra vài phần nghi hoặc: "Cái gì quá nhanh?"
Thời Tiện Ngư đỏ mặt, đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn: Nói tốc độ ăn của anh nhanh, chúng ta đi nhanh đi.”
…………
Nam chủ: Ta, có thể lúc nhanh lúc chậm
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận