Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 167. 2. Thế giới sa mạc (35)

Sáng hôm sau, trong nhà Diệp Lưu Vân có hai nhân viên y tế tới, thu thập mẫu máu cho Lục Lê.
Diệp Lưu Vân giải thích: “Hồ sơ của các bà mẹ mang thai ở các ốc đảo lớn đều được ghi vào cơ sở dữ liệu nối mạng, nếu mẹ của Tiểu Lê là bà mẹ mang thai, chỉ cần xét nghiệm máu cho Tiểu Lê, là có thể khớp với mẹ ruột của cô bé, đây là phương pháp nhanh nhất.”
Thời Tiện Ngư cùng Lục Lê hoàn thành toàn bộ quá trình lấy máu.
Lục Lê rất hiểu chuyện, thấy kim tiêm không ồn ào cũng không khóc.
Nhân viên công tác thường giao tiếp với trẻ con, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho Lục Lê một viên kẹo, khen cô bé rất ngoan.
Những người này đi rồi, cũng không lâu lắm, trong nhà lại tới một vị tâm lý trị liệu, họ Chương, là phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, cười híp mắt, nhìn qua thập phần hiền hòa thân thiết.
Bác sĩ Chương không tiến hành chẩn đoán tâm lý đặc biệt chính thức đối với Lục Lê, chỉ ngồi ở sô pha phòng khách tùy ý nói chuyện phiếm, tránh mang đến gánh nặng tâm lý cho đứa bé.
Hàn huyên không nhiều lắm, chỉ có nửa giờ, cô tựa hồ nhận ra, Tiện Ngư lúc đó đối với hoàn cảnh nơi này không đủ tín nhiệm, liền đề nghị, để cho Thời Tiện Ngư mang hài tử đi công viên tham quan một chút, trợ giúp hài tử sớm quen thuộc địa phương tương lai sẽ sinh hoạt.
Thời Tiện Ngư đương nhiên đồng ý, cô quả thật muốn tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh nơi đó.
Diệp Lưu Vân cười nói: “Ta sẽ không đi theo, sau khi trở về còn chưa kịp về đội báo cáo, lát nữa làm xong ta đi đón các người.”
Bác sĩ Chương khách khí nói: "Đội trưởng về báo cáo công tác trước đi, chờ tham quan kết thúc, tôi sẽ tự mình đưa Thời tiểu thư và bạn nhỏ Lục Lê về, ốc đảo có thể thuận lợi vận hành, toàn bộ dựa vào các vị đội trưởng vào sinh ra tử, những việc vặt này giao cho chúng tôi làm đi.”
Diệp Lưu Vân như là quen nghe khen tặng như vậy, thần thái thoải mái cười cười: "Mọi người việc ai nấy làm, đều là vì xây dựng ốc đảo.”
Thời Tiện Ngư cũng vội vàng nói: "Đừng làm lỡ công việc của cô, tôi và Tiểu Lê đi là được.”
Diệp Lưu Vân đứng dậy ra cửa, trước khi đi nhìn Lục Lê dí dỏm nháy mắt: "Tiểu Lê cố lên, chờ đi công viên, ngươi sẽ thấy rất nhiều tiểu đồng bọn nha!"
Lục Lê cười ngọt ngào với cô.
Bác sĩ Chương ở một bên nhìn Lục Lê, mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này thật ngoan, sống một mình trong thời gian dài như vậy, không để lại vết thương tâm lý thật sự là may mắn, đáng tiếc sẽ không lên tiếng nói chuyện, chờ nó thích ứng hoàn cảnh nơi này, tôi sẽ xin cấp trên làm một lần kiểm tra toàn diện cho nó."
Thời Tiện Ngư sờ sờ mái tóc mềm mại của Lục Lê, trong lòng cũng nghĩ, nếu như có thể chữa khỏi cổ họng cho Lục Lê, về sau cô bé có thể sống tốt hơn.
Ngoài cửa, Củ Cải và Râu Quai Nón tới tìm Diệp Lưu Vân.
Trong khu dân cư này có đội viên của các chiến đội, hai người bọn họ ở gần đây, vốn Củ Cải còn muốn vào nhà trò chuyện với Thời Tiện Ngư, nhưng bị Diệp Lưu Vân một tay xách cổ áo, kéo tới bên xe, sai khiến hắn làm việc chuyển đồ.
Bọn họ từ trong xe lấy ra rất nhiều da thú, xương cốt, cùng với một ít sừng và gai của động vật không biết tên, loạn thất bát tao một đống lớn, toàn bộ bỏ vào một cái bánh xe có hình chữ nhật trong hộp kim loại, sau đó đẩy hộp kim loại rời đi.
“Thật tốt a.” Bác sĩ Chương nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, vui mừng cảm thán: “Xem ra chuyến này lại được mùa.”
Thời Tiện Ngư hỏi bác sĩ Chương: "Thu thập mấy thứ này, cụ thể là dùng để làm gì?"
Bác sĩ Chương nhìn cô cười một cái: "Thời tiểu thư không biết? Da và xương của những dị thú này, đều là chất dinh dưỡng quý giá, có thể hóa giải độc tố trong thổ nhưỡng, biến đất hoang thành đất màu mỡ. Nhờ có Diệp đội trưởng bọn họ, ốc đảo mới có thể nuôi sống nhiều người như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận