Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 404. 4. Thế giới cổ đại (90)

Oanh Ca từ trong thê lương hoàn hồn, ngẩng đầu hướng cô cười châm chọc, nói: "Tôi là thân phận gì? A, ít nhất, tôi sẽ không hạ tiện đến câu dẫn người đã có vợ.”
Hương Chỉ ngẩn người, rất nhanh khôi phục như thường, cười nhạt nói: "Cô cảm thấy cô cao quý hơn tôi rất nhiều sao? Tôi dù hạ tiện như thế nào, ít nhất tôi cũng đoạt được nam nhân, nhưng cô thì sao?”
Oanh Ca khinh thường Hương Chỉ: “Lý Linh Tĩnh nói không sai, cô không chỉ không từ thủ đoạn, hơn nữa không có chút liêm sỉ nào.”
Hương Chỉ khóe miệng nhếch lên, cười đến càng không ngừng được: “Cái các cô gọi là liêm sỉ, chính là muốn tôi giữ giáo điều cùng bổn phận, không tranh không đoạt, tiếp tục làm nô tỳ hạ đẳng hầu hạ người khác?”
Cô nói một tiếng "hạ đẳng", Oanh Ca nghe chói tai, nhịn không được nói: “Hương Chỉ, cô mặc dù tranh đoạt, hôm nay lại có thể có kết quả gì tốt? Tương lai Tạ Luật sẽ tái hôn, cô và con của cô còn không biết sẽ có kết cục gì, thủ đoạn âm tư của hậu trạch giết người không thấy máu, ở trước mặt chủ mẫu cô và nô tỳ nha hoàn có gì khác nhau?”
Hương Chỉ ngắt lời cô, giọng trào phúng: “Cô ta từng hỏi tôi sao? Cô ta có quan tâm không? Chỉ vào sủng ái của nam nhân sống qua ngày, chỉ vào sủng ái của cô ta sống qua ngày, có khác nhau sao?”
Không đợi Oanh Ca trả lời, Hương Chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Vẫn có khác nhau, dù sao, nếu như tôi chỉ dựa vào cô ấy sống qua ngày, không có cách sinh hạ nhi tử, đúng hay không? Quan lão gia bên ngoài, nhà ai không phải tam thê tứ thiếp, tôi chỉ là vì mình mưu một phần tiền đồ, cô ta lại coi tôi là cừu nhân, rõ ràng không chứa nổi tôi. Ở trong mắt cô ta, tôi nên cả đời làm nô tỳ! Cả đời thấp kém một bậc! Chúng ta đều là người cha mẹ sinh dưỡng, tôi so với Lý Linh Tĩnh kém cái gì?!”
Oanh Ca tính tình hơi lạnh, ngày thường im lặng, không thích tranh chấp với người khác, cô tâm phiền ý loạn nói: “Hương Chỉ, ân oán giữa ngươi và Lý Linh Tĩnh, tôi cũng không muốn tham gia trong đó, ngươi hôm nay tới chỗ tôi, cuối cùng là vì chuyện gì? Nếu là vì cười tôi, cô hiện tại có thể đi.”
Hương Chỉ cười cười: “Tôi tới nơi này, là muốn tìm cô hợp tác.”
“Hợp tác?” Oanh Ca chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Tôi hợp tác với cô? Cô cảm thấy có thể sao?”
“Đừng vội cự tuyệt, cô có thể nghe điều kiện của tôi trước.” Hương Chỉ nhếch khóe miệng nói: “Vạn Hương Lâu muốn mời chào cô, chỉ cần cô nguyện ý, thù lao là một phần doanh thu ngày cô lên đài.”
Oanh Ca im lặng.
Cô cảm thấy Hương Chỉ điên rồi, không đề cập tới cô gả làm vợ lại không tiện lên đài hiến nghệ, cô cho dù bất cứ giá nào, có tình cảm của Diêu Nương, cô vì sao không quay về Vong Ưu Các hát, ngược lại đi đến cửa hàng đối thủ cạnh tranh hát?
Cái này quá vô lý!
Hương Chỉ giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười khanh khách nói: "Vong Ưu Các hiện giờ hạng mục nhiều hơn, khách nhân hoặc là đi chơi bóng, hoặc là đi nói chuyện phiếm, ai sẽ để ý người hát trên đài là ai? Mặc dù cô trở về, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Kiếm nhiều hơn nữa...... Đó cũng là tiền của Lý Linh Tĩnh và Diêu Nương, cô vĩnh viễn chỉ là một ca kỹ, nhưng nếu cô đi Vạn Hương Lâu, thù lao là doanh thu trong một ngày, nghe rõ ràng, không phải thưởng tiền, không phải rút thành rượu, mà là một thành toàn bộ doanh thu trong ngày, cho dù là quản lý sổ sách của Vạn Hương Lâu cũng không có đãi ngộ như vậy. Nên chọn như thế nào, tôi nghĩ cô hẳn là rất rõ ràng.”
Oanh Ca mím môi, thần sắc thoáng biến hóa.
Hương Chỉ đứng dậy đi lên phía trước, hạ giọng nói với cô: “Ông chủ Tôn vừa đi, chẳng biết khi nào mới có thể trở về, số tiền ông ấy để lại đủ cho cô tiêu bao lâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận