Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 147. 2. Thế giới sa mạc (15)

Thời Tiện Ngư cuối cùng vẫn quyết định vươn tay giúp đỡ.
Nói thật, chính cô cũng cảm thấy mình có chút là người tốt, Cự Tích đuổi theo cô lâu như vậy, làm hỏng cửa sổ xe, cào hoa sơn xe, còn thiếu chút nữa dọa cô gần chết, tại sao còn muốn cứu nó?
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cô cảm thấy mình có thể bị nghị lực của nó thuyết phục.
Nó không ăn không uống đuổi theo cô mấy chục km, bị xe xa kéo đi nửa giờ cũng không buông miệng, hàm răng vỡ mất không biết bao nhiêu khỏa, trên người trầy da vết thương vô số kể, hiện tại trời đều tối, lại còn có thể kiên trì không ngừng đuổi tới, cái này nếu là đầu thai làm người, nhất định là đương đại 996 gương mẫu.
Thời Tiện Ngư bò xuống giường thay quần áo, đeo kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ, nước ớt đeo trên lưng, trang bị đầy đủ ngồi vào vị trí lái, sau đó cẩn thận quay xe, chậm rãi tới gần Cự Tích.
Cự Tích cách cô cũng chỉ chừng một trăm mét. Cô lái chiếc RV đến gần, đầu thò ra từ cửa sổ xe, cẩn thận liếc mắt.
Lục Lê cũng có chút khẩn trương, bám vào cửa sổ xe phía sau nhìn ra ngoài.
Cự Tích giống như con chó chết quỳ rạp trên mặt đất, đầu lưỡi rũ xuống thở dốc, mắt mở nửa chừng, nó ỉu xìu liếc các cô một cái, tựa hồ ghét bỏ trên xe tản mát ra mùi ớt nồng đậm, hết sức gian nan vặn vẹo cổ, muốn đem đầu đổi phương hướng, thế nhưng đầu quá nặng, động nhẹ vài cái sẽ không còn khí lực.
“Ngươi có phải sắp chết rồi không?” Thời Tiện Ngư hỏi.
Cự Tích: “......”
Đương nhiên, Thời Tiện Ngư không trông cậy vào thằn lằn biết nói tiếng người, cô chính là cảm thấy ở trước mặt đứa nhỏ, không bằng đem bầu không khí xây dựng thành cổ tích một chút, như vậy đứa nhỏ sau này trưởng thành, nhớ lại đoạn kinh nghiệm này là tốt đẹp, mà không phải một lần hoảng sợ chạy trốn bóng ma ác mộng.
"Ngươi làm hỏng cửa sổ xe của chúng ta, làm chuyện xấu, chúng ta vốn không muốn để ý đến ngươi, nhưng nhìn ngươi thật đáng thương, cho nên quyết định cho ngươi một cơ hội để sửa đổi bản thân." Thời Tiện Ngư nghiêm trang hỏi Cự Tích: “Ngươi bây giờ biết sai rồi sao?"
Cự Tích: “......”
Thời Tiện Ngư nhân cơ hội giáo dục đứa nhỏ: "Đối với loại bại hoại gian ngoan này, không biết hối cải này, chúng ta không cần thương hại nó!"
Lục Lê vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Thời Tiện Ngư lại làm như thật nói: "Ta hỏi lại nó, nếu nó còn không chịu nhận sai, chúng ta cũng không cần quản nó.”
Lục Lê cảm thấy Thời Tiện Ngư nói rất đúng.
Thời Tiện Ngư vươn cổ kêu gọi Cự Tích ngoài cửa sổ xe: "Ngươi biết sai rồi sao?”
Nói xong, cô còn bấm còi xe hai cái.
Con thằn lằn khổng lồ bị ồn ào, từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ rất thấp rất thấp.
“Hình như nó biết mình sai rồi.” Thời Tiện Ngư nói với Lục Lê: “Biết sai có thể sửa chính là đứa trẻ ngoan, ta cảm thấy có thể cho nó một cơ hội nữa.”
Lục Lê gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Thời Tiện Ngư đứng dậy rời khỏi vị trí lái xe, bưng chậu nước tắm vốn định xả bồn cầu lên, cẩn thận từng li từng tí xuống xe.
Cô đem chậu nước đặt ở bên cạnh đầu Cự Tích, dùng hai tay vốc nước, trước tiên vẩy chút nước lên người thằn lằn, thấy nó không có phản ứng gì, liền đánh bạo cầm lấy cái lưỡi to màu tím phấn của nó, bỏ vào trong chậu nước.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, đầu lưỡi to béo của thằn lằn giật giật, toàn bộ đầu cũng bắt đầu dùng sức về phía bồn nước.
Thời Tiện Ngư hoài nghi nó lại tiếp tục dùng sức, bồn nước chỉ sợ sẽ bị nó đẩy lật.
Đang muốn khuyên nó vài câu, lúc này, mấy cây dây leo vừa rồi quấn lấy cái xe kia lần nữa xuất hiện - ngón tay to nhỏ, màu đỏ tươi, tranh nhau từ sau lưng Cự Tích, đóa hoa lớn kia vươn ra, đâm vào trong chậu nước! Cốc cốc cốc cốc uống lên!
Dây leo này lại còn có chức năng hút???
Bạn cần đăng nhập để bình luận