Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 193. 2. Thế giới sa mạc (61)

Thời Tiện Ngư ngạc nhiên, bật thốt lên hỏi: "Tiểu Lê, sao con lại nghĩ như vậy?”
Lục Lê mím môi, như là có chút ủy khuất, quật cường viết: Dì ấy không cần con của mình, dì ấy chính là người mẹ xấu!
Thời Tiện Ngư há miệng, không biết nên nói cái gì cho phải, cô biết Lục Lê rất có thể là liên tưởng đến chuyện mình bị mẹ vứt bỏ.
Kỳ thật chuyện này cô có thể không cần quan tâm, dù sao tiểu hài tử cáu kỉnh, một trận quá khứ này sẽ tự mình quên mất, thế nhưng Thời Tiện Ngư nhìn Lục Lê vẻ mặt tức giận, lại cảm thấy không thể mặc kệ.
Dì Diệp không phải không cần con của mình, dì ấy chỉ hy vọng có thể ở một trạng thái tốt hơn, trong hoàn cảnh tốt hơn, nghênh đón con của mình.
Thời Tiện Ngư cố gắng giải thích, cho dù Lục Lê rất có thể không thể hiểu được: "Dì Diệp mỗi ngày cố gắng huấn luyện, tích cực làm nhiệm vụ, chính là vì xây dựng ốc đảo tốt hơn, đợi sau này không thiếu thức ăn và nước uống, mọi người sống trong một ốc đảo vô ưu vô lự, cũng có thể nuôi dưỡng con của mình tốt hơn.”
Lục Lê hỏi: Dì Diệp có thích con của mình không?
Thời Tiện Ngư gật đầu: "Dì Diệp đương nhiên thích con của mình, chỉ là dì ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng... chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành mẹ."
Lục Lê bất động, mím cái miệng nhỏ nhắn nằm ở trên giường, như là đang suy nghĩ thì Thời Tiện Ngư nói.
Thời Tiện Ngư đi tới, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “...... Tiểu Lê, không phải mỗi người sinh ra đều là cha mẹ, trước khi dì Diệp trở thành mẹ, đầu tiên dì ấy là chính mình, dì ấy phải cam đoan mình sống tốt, mới có thể cam đoan con mình cũng sống tốt, nếu không quan tâm liền sinh con ra, vậy không gọi là yêu con, đó là không có trách nhiệm.”
Cô thở dài, lại nói: "Ta có thể chăm sóc con lâu như vậy, là bởi vì ta không có áp lực và gánh nặng sinh tồn, nếu có một ngày, ta trở nên hai bàn tay trắng, có thể cũng sẽ rơi vào đường cùng tiễn con đi, nhưng tiễn con đi, tuyệt đối không phải bởi vì ta không thích con, mà là hy vọng con sống tốt hơn, con hiểu không, Tiểu Lê?"
Lục Lê xoay người lại, ôm chặt bàn tay sờ tóc cô, gò má dán vào mu bàn tay, chỗ mắt ướt sũng.
Thời Tiện Ngư cảm thấy Tiểu Lê hẳn là có thể hiểu được.
Mẹ con lúc trước rời đi, nhất định cũng có lý do của bà.
Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, là Râu Quai Nón thúc giục.
Thời Tiện Ngư không trì hoãn nữa, rút tay ra, lại sờ sờ đầu Lục Lê, xoay người vội vàng rời đi.
Râu Quai Nón không biết tình huống của Diệp Lưu Vân, chỉ cho là Thời Tiện Ngư thân thể không thoải mái chỗ nào, sau khi đưa đến bệnh viện, Thời Tiện Ngư nhìn thấy bằng hữu theo như lời Diệp Lưu Vân, đối phương là dược tề sư trong bệnh viện, cũng là nữ nhân, bình thường thường tương quan với nhau.
Diệp Lưu Vân tìm cớ là Thời Tiện Ngư có bệnh di truyền, không thể có con, dược sĩ kia cho cô cầm thử thai công cụ cùng thuốc phá thai, dặn dò nói: "Nhanh thì nửa giờ, chậm thì hai ba giờ cũng là có, nếu như vẫn không xuống, nhớ kỹ lại đến bệnh viện tìm ta."
Thời Tiện Ngư gật đầu.
Dược tề sư lại nói: "Hộp thuốc màu đỏ là sau khi xong việc uống, ăn liên tục bảy ngày, bảy ngày này tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn đồ ăn có dinh dưỡng, nên dưỡng thân thể một chút."
Thừa dịp bóng đêm, Thời Tiện Ngư mang theo một túi thuốc trở về, sau nửa đêm vẫn trông coi Diệp Lưu Vân.
Có lẽ là trường kỳ huấn luyện, thể chất tương đối tốt nhưng rất nhanh rơi xuống, Diệp Lưu Vân không để cho Thời Tiện Ngư nhìn, sợ dọa cô, chính mình tìm một chỗ chôn.
“Dược tề sư nói tốt nhất nghỉ ngơi một tuần, thuốc kê cho cô cũng là lượng một tuần.” Thời Tiện Ngư nói.
Diệp Lưu Vân tựa vào giường chậm rãi lắc đầu: “Ta xin nghỉ được nhiều nhất ba ngày, thời gian lâu sẽ khiến người ta hoài nghi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận