Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 119. 1. Thế giới yêu quái (104)

Ngoài miệng nói không tìm, trong lòng kỳ thật vẫn nhớ thương hắn.
Thẩm Tiêu dường như đoán được tâm tư của cô, cố ý thả chậm tốc độ, vốn bọn họ đi đường một ngày chỉ nghỉ hai lần, bây giờ lại thường dừng lại nghỉ ngơi, tựa như cố ý kéo dài, để cho người đàn ông biến mất kia có thể đuổi kịp...
Như thế bảy tám ngày sau, bọn họ đến Thanh Sơn thành.
Lâm Uyên vẫn không xuất hiện.
Thời Tiện Ngư không thể không chấp nhận sự thật này: Hắn là thật, biến mất.
Con sông trước mắt này, hắn đã từng đánh cá ở đây, đã từng nhóm lửa, nướng cá ở bên bờ, nhưng hiện tại, hắn đã biến mất.
Mũi Thời Tiện Ngư cay cay, hốc mắt nóng lên, không muốn đám trẻ con bên cạnh nhìn thấy trạng thái quẫn bách khi mình rơi lệ, cô âm thầm hít sâu, cố gắng ép nước mắt trở lại vào trong.
Kỳ Nguyện biến mất, Lâm Uyên không thấy, cô thật không biết mình còn lý do gì để ở lại.
Khi Thẩm Tiêu làm xong bè trúc, chuẩn bị dẫn bọn nhỏ tiến vào địa giới Thanh Sơn thành, Thời Tiện Ngư đưa ra cáo từ.
Thẩm Tiêu hỏi cô: “Tiểu Ngư, có phải em muốn đi tìm Lâm Uyên không? Em đừng gấp, chờ anh sắp xếp ổn thỏa bọn nhỏ, cùng em đi tìm.”
Thời Tiện Ngư chậm rãi lắc đầu: “Không phải đi tìm anh ấy... Thẩm đại ca, em chỉ cảm thấy, hình như mình cũng nên đi.”
Thẩm Tiêu giật mình: "... Nhân sinh tụ tụ tán tán, luôn là chuyện thường, Tiểu Ngư, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không?"
“Ừ, có cơ hội em sẽ về thăm anh.” Cô đưa tay sờ sờ Tiểu Mãn: “Cũng về thăm các con.”
Thẩm Tiêu suy nghĩ một chút, xoay người lấy ra bao quần áo của mình, từ bên trong lấy ra một túi đồ, đưa cho Thời Tiện Ngư.
"Các em đoạn đường này giúp anh quá nhiều, anh không cho là bao, túi hạt giống này là anh du lịch tứ hải chậm rãi thu thập được, đã có bình thường hoa cỏ thực vật, cũng có hiếm thấy linh thảo linh quả, coi như tạ lễ tặng cho em đi."
Thời Tiện Ngư nhận được trong tay, cả một túi hạt giống nặng trịch, làm cho cô có chút thẹn không dám nhận, đây tuy rằng không phải vàng bạc châu báu, giá trị cũng không thể đo lường, nhưng bao hàm tâm huyết bảy mươi năm của Thẩm Tiêu.
“Thẩm đại ca, em......”
“Cầm đi.” Thẩm Tiêu khẽ thở dài: “Anh sẽ tiếp tục giúp em tìm tung tích Lâm Uyên, trời đất bao la, sớm muộn gì cũng có tin tức.”
Thời Tiện Ngư giật giật khóe miệng, cố gắng nở nụ cười: “Ừ, cảm ơn Thẩm đại ca.”
Cô vẫy vẫy tay với bọn nhỏ: “Vậy ta đi đây!”
Tiểu Mãn cùng đồng bọn của hắn nhao nhao giơ tay lên vung vẩy.
Trong lòng cô càng thêm khổ sở, vội vàng xoay người, bò lên lưng dê, nước mắt ào ào chảy xuống, may mắn không bị ai nhìn thấy.
Sự phân biệt như vậy rất khác với tưởng tượng của cô, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều có một kết thúc tốt đẹp, nhưng người trong lòng cô đột nhiên biến mất, tình cảm của cô cũng không bệnh mà chết.
Cô không khỏi nhớ tới lần trước, lời Thẩm Tiêu nói với cô, hắn nói, không phải tất cả tình cảm đều phải có một kết quả, cố chấp với kết quả, cuối cùng sẽ cố chấp với đau khổ.
Khi đó Thẩm Tiêu chỉ cảm khái tình cảm của mình, có lẽ hắn không ngờ, lại tiên đoán được kết cục của cô và Lâm Uyên.
Dê sừng lớn cõng cô càng chạy càng xa, đợi đến hoàn toàn không nhìn thấy xa xa tiễn đưa các bằng hữu, Thời Tiện Ngư từ trong ngực lấy ra hạt châu Thị Thần cho cô --
Một hạt châu nho nhỏ, hiện ra ánh sáng trong suốt ở giữa ngón tay cô.
Một khi bóp nát, cô sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ có thể nhìn thấy Lâm Uyên nữa......
Vì sao cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ anh?
Thời Tiện Ngư cắn môi dưới, khổ sở bóp nát hạt châu giữa ngón tay, răng rắc một tiếng.
Con đường nhỏ trong rừng phía trước bỗng nhiên nổi lên một tầng sương mù.
Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được hình dáng cung khuyết.
Cô cưỡi dê đi vào, mặt đất bùn đất biến thành bạch ngọc gạch đá, Thị Thần nho nhỏ trôi nổi giữa không trung, hai tay khép lại trong tay áo, cung kính:
“Tiểu Thần cung nghênh Nguyên Quân hồi cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận