Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 140. 2. Thế giới sa mạc (8)

“Lâm Uyên?” Diệp Lưu Vân nhướng mày: “Tên này chưa từng nghe qua, ngươi không phải người của ốc đảo Long Nham?”
Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Diệp Lưu Vân, hỏi: “Ốc đảo Long Nham...... là cái gì?”
Hắn có khuôn mặt này, một nửa anh tuấn một nửa dữ tợn, nhìn thẳng người khác lúc thường thường sẽ làm cho đối phương cảm thấy khó chịu, Diệp Lưu Vân lại không có chút nào bị ảnh hưởng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Long Nham ốc đảo khoảng cách nơi này 10 km tả hữu, ngươi nếu không phải Long Nham người, tại sao lại tới nơi này?”
Củ Cải đứng ở phía sau nam nhân, không tiếng động chỉ chỉ đầu của mình, dùng miệng hình đối Diệp Lưu Vân nói: "Lão đại, người này giống như mất trí nhớ..."
Diệp Lưu Vân cười nhạt, không thể nào tin được.
"Này, tên Lâm Uyên, ta nói cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi là mất trí nhớ thật hay là giả bộ mất trí nhớ, muốn đoạt tài nguyên Long Nham, trừ phi ngươi nằm mơ. Các đại ốc đảo ở giữa nước sông không phạm nước giếng, đây là quy củ, ai phá vỡ quy củ, người đó phải đền mạng, hiểu chưa?"
Người đàn ông dường như không nghe thấy cô nói, ánh mắt nặng nề nhìn về một hướng, sau đó từng bước từng bước đi về phía trước.
Diệp Lưu Vân phát hiện mình bị coi thường, nhất thời khó chịu bắt lấy bả vai của hắn, chất vấn: "Này!”
Người đàn ông không biết mình đang đi đâu.
Hắn chỉ biết mình phải mau chóng chạy tới nơi đó, trong lòng vô cùng lo lắng, phảng phất đây là một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng.
"Có một cô bé..." Hắn cau mày, cố gắng nhớ lại: "Nhất định phải đi gặp cô bé ấy... phải giúp cô bé ấy tìm được mẹ..."
“Này, ngươi, người này rốt cuộc đang nói cái gì a?" Diệp Lưu Vân nghe được một đầu sương mù, chỉ về phía trước nói: “Không phát hiện bên kia có bão cát sao?”
Củ Cải ở một bên nhỏ giọng nói thầm: "Đều mất trí nhớ, cũng không phải là đầu óc có vấn đề sao..."
Nam nhân nhìn xa xa, bầu trời là một mảnh hỗn độn màu vàng, cuồn cuộn cát vàng kia đang chậm rãi tới gần, không bao lâu sẽ tới nơi này.
Hắn dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào chiến xe cải tiến việt dã cách đó không xa.
Trong lòng Diệp Lưu Vân nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt.
Một giây sau, chỉ thấy người đàn ông bước nhanh về phía xe việt dã, mở cửa xe, ném râu quai nón xuống xe!
“Chết tiệt!” Diệp Lưu Vân nổi giận: “Con mẹ nó ăn cướp a?!”
Râu quai nón hình thể dũng mãnh, chưa từng nghĩ tới mình có một ngày sẽ giống như gà con bị ném ra, mới đầu hắn quỳ rạp trên mặt đất có chút mơ hồ, sau khi hoàn hồn, so với Diệp Lưu Vân càng giận không kềm được, nhanh chóng đứng dậy, hung tợn chộp về phía sau gáy nam nhân!
Nào biết người đàn ông tên Lâm Uyên này khí lực không tầm thường! Râu quai nón chẳng những không thể bắt được, ngược lại bị đối phương ném qua vai, lần nữa ném bay ra ngoài!
Diệp Lưu Vân nhanh chóng rút súng bên hông ra! Đối phó với ác đồ cô luôn luôn sẽ không nương tay!
Nhưng mà đối phương tốc độ cực nhanh, sau khi ném râu quai nón lại trực tiếp đá một cái dương sa, Diệp Lưu Vân bị cát đập vào mặt, nhắm mắt bắn hụt! Sau đó cổ tay đau nhức, hai tay của cô bị nam nhân bẻ ra sau lưng, chân cong chặt lại lần lượt từng cước, chật vật quỳ rạp xuống đất!
Còn lại một Củ Cải, cũng bị nam nhân năm ba cái giải quyết, không hề có sức chống đỡ.
Diệp Lưu Vân tuy là nữ nhân, nhưng trước giờ làm nhiệm vụ luôn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu qua loại khuất nhục này? Mắt thấy nam nhân ngồi vào chiếc xe của cô, trên xe còn chứa vật tư bọn họ thu thập được, cô tức giận không can tâm, nhất thời mất đi lý trí mắng:
“Ta thảo tổ tông ngươi! Có bản lĩnh ngươi giết ta đi!!!”
Củ Cải ở phía sau khuyên cô: "Quên đi, lão đại, tên này quá giỏi đánh, không lấy mạng chúng ta cũng đã là hạ thủ lưu tình rồi.”
Râu quai nón không phục: “Mẹ nó, hắn đây là đang nhục nhã chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận