Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 196. 2. Thế giới sa mạc (64)

Diệp Lưu Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tiện Ngư, an ủi nói: "Viện nuôi con quả thật có phong khí này, cũng có nguyên nhân mẹ đỡ đầu cố ý dẫn dắt, tránh cho hài tử viện nuôi con không biết tiến thủ, lựa chọn nghề nghiệp tự cam đọa lạc, mấy năm gần đây phong khí này càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác hơi quá mức, hơi ăn mặc một chút, sẽ bị tiểu hài tử khác xa lánh.”
"Tôi không biết sẽ như vậy..." Thời Tiện Ngư thấp giọng nói: "Tôi tưởng là hoạt động biểu diễn văn nghệ, cho nên cố ý trang điểm cho cô bé..."
Cô chỉ cần nghĩ đến Lục Lê bị những đứa trẻ kia châm chọc châm chọc, trong lòng liền đau đớn từng đợt.
Lục Lê không biết nói chuyện, đối mặt với những lời trào phúng kia, cô bé thậm chí cũng không thể đánh trả, chỉ có thể dưới cơn tức giận, quật cường đánh nhau với đối phương, nhưng cho dù đánh một trận, cũng không thay đổi được ánh mắt của những đứa trẻ kia đối với cô bé, trong lòng cô bé sẽ rất khó chịu a...
Lâm Uyên vỗ vỗ cửa xe, không nhận được phản hồi, nói với Thời Tiện Ngư: "Có thể tìm dụng cụ mở.”
Thời Tiện Ngư chậm rãi lắc đầu.
Diệp Lưu Vân cũng không tán thành mạnh mẽ mở ra, thở dài nói: "Để cô bé khóc một lát đi.”
Lâm Uyên nhíu mày, im lặng nhìn chăm chú Thời Tiện Ngư, hốc mắt cô hồng hồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng ôm vai Thời Tiện Ngư, để cô tựa vào trong ngực mình, không tiếng động vỗ vỗ lưng cô.
Kỳ thật vốn có thể nhịn được, nhưng hắn đột nhiên ôn nhu như vậy, nước mắt Thời Tiện Ngư nhất thời không nhịn được, rơi xuống một viên - tiếp theo càng không thể vãn hồi, nước mắt giống như hạt châu đứt dây chảy xuống.
Cô nghẹn ngào nói: “Tôi nên hỏi rõ ràng trước.”
Lâm Uyên nói: "Cô không thể làm được 100 điểm.”
Diệp Lưu Vân cũng nói theo: "Đúng vậy, chính cô cũng vừa mới trưởng thành chưa được mấy năm, cô đã làm rất khá.”
Trong lòng Thời Tiện Ngư vẫn khó chịu muốn chết, bởi vì cô rõ ràng trước đây không lâu còn ở trong lòng nhắc nhở mình, không nên đem quy tắc trong thế giới của mình áp dụng lên người Lục Lê, nhưng trong nháy mắt cô liền quên sạch sẽ. Là cách làm đương nhiên của cô, khiến Lục Lê bị tổn thương.
Tất cả những thứ này cô vốn có thể tránh được!
Không biết có phải Lục Lê nghe thấy Thời Tiện Ngư đang khóc nức nở hay không, cửa xe lách cách vang lên, bị Lục Lê mở ra -
Lục Lê đã thay váy hôm nay, cũng kéo dây buộc tóc và kẹp tóc trên đầu, đứng bên cửa xe, ánh mắt hồng hồng nhìn thì Thời Tiện.
Thời Tiện Ngư cảm thấy bị tiểu hài tử nhìn thấy mình khóc, rất mất mặt, cô vội vàng lau nước mắt, từ trong lòng Lâm Uyên đi ra, sau đó đi tới trước mặt Lục Lê, trên mặt cố gắng nở nụ cười, nói: "Tiểu Lê chúng ta hôm nay thật sự là tốt lắm, bị người khi dễ nên ra tay, cho mọi người biết Tiểu Lê cũng không phải dễ khi dễ.”
Lục Lê bĩu môi, không rên một tiếng nhìn cô.
Thời Tiện Ngư mấp máy môi, đưa tay sờ sờ mái tóc tán loạn của Lục Lê, trong lòng rất khổ sở, "Nhưng mà... hôm nay chúng ta có thể thật sự làm sai, cho nên con đừng ghi hận những bạn học kia, được không?
Cô cười mỉa, hít hít mũi: “Ta chưa từng làm mẹ, lần đầu tiên mà... Ta sẽ từ từ học.”
Lục Lê đâm đầu vào trong ngực Lúc Tiện Ngư, khóc lớn lên.
Cô bé không phát ra âm thanh, chỉ có cái lưng nhỏ gầy run kịch liệt, Thời Tiện Ngư cũng rơi lệ theo.
Diệp Lưu Vân vốn là một người rắn rỏi giống như tính cách, nhìn thấy hai người bọn họ khóc sướt mướt, cũng nhịn không được mũi cay cay, giơ tay ấn ấn khóe mắt, cúi đầu nói: "Ai, khiến cho phiến tình như vậy, tôi cũng muốn khóc..."
Lâm Uyên nhíu mày nhìn các cô, hai hàng lông mày ngưng tụ vài phần sầu lo.
“Không thể tiếp tục như vậy......” Hắn trầm giọng nói: “Lục Lê phải trở lại bên cạnh mẹ ruột.”
Trực giác nói cho hắn biết, lại để đứa nhỏ kia ở lại bên cạnh Thời Tiện Ngư, sẽ rất nguy hiểm...
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận