Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 237. 3. Thế giới linh dị (1)

Nơi mà Thời Tiện Ngư nhìn thấy thông qua cá kỳ nguyện, là một trường học, các học sinh đều ở trong căn tin trường học.
Nhưng "chức năng định vị" của Thị Thần, không chính xác như vậy, cho nên cô cảm thấy... cô hiện tại, hẳn là đang ở gần trường học kia.
Bầu trời tối tăm, cảnh phố xá bốn phía giống như bị rút đi màu sắc, tất cả đều có vẻ âm u u ám như vậy.
Cô chậm rãi đi trên đầu đường vắng vẻ, bước chân không nhanh, tiếng bước chân lại có vẻ vang dội dị thường, làm cho người ta không khỏi cảm thấy co quắp khẩn trương, lo lắng tiếng bước chân của mình có thể quấy nhiễu đến thứ gì đó không thể nói hay không.
Không đến mức...... Không đến mức......
Thời Tiện Ngư thầm nghĩ trong lòng: Ngay cả mặt người cầu nguyện cũng chưa thấy, không đến mức vừa tới đã nhào xuống phố.
Cô băng qua đường cái, không khí lạnh lẽo, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ thấm vào xương cốt, có loại ảo giác đi lại trong trời mưa dầm.
Ở ngã tư đường chính giữa, bày một cái chén sứ, cái chén này rõ ràng xám xịt bình thường, nhưng nó đặt ở chính giữa ngã tư đường, liền có vẻ rất không hợp, làm cho người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Thời Tiện Ngư trước khi đến, đã làm bài tập, nghe nói ở ngã tư đường bày bát, là cho du hồn dã quỷ dùng, có lúc bên trong sẽ để tiền giấy, có lúc là dầu vừng, có lúc là gạo trắng...
Tóm lại, vô luận bên trong là cái gì, người sống cũng không thể đụng vào, nếu như không cẩn thận đụng vào đồ trong bát, sẽ từ nay về sau bị quỷ quấn lấy đòi nợ, khó có một ngày bình an.
Cho nên Thời Tiện Ngư chỉ liếc cái bát kia một cái, ngay cả bên trong đựng cái gì cũng không thấy rõ, liền vội vàng đi qua.
Đi chưa được bao xa, lại thấy ven đường có một Lão thái thái mặc hắc y.
Lão thái thái còng lưng đứng ở ven đường, đầu rủ xuống, quần áo trên người đen đến thần kỳ, giống như mực nước dày nặng dính dính bao lấy, thậm chí còn đang nhỏ xuống, dưới chân Lão thái thái đã tích góp từng tí một, một mảnh chất lỏng giống như bùn đen, mơ hồ khuếch tán, ngăn cản con đường phía trước.
Thời Tiện Ngư cảm thấy da đầu tê dại, vốn còn nghĩ có thể bước qua hay không, sau khi đi vài bước, cô dứt khoát rẽ vào một khúc cua, đổi một con đường khác đi.
Không muốn mạo hiểm, có thể tránh thì liền tránh đi.
Phía trước là một con dốc, Thời Tiện Ngư muốn đi vị trí cao một chút, để có thể tìm được trường học.
Đang chuẩn bị đi lên cầu thang, một quả bóng cao su cũ dính đầy bụi bặm không biết từ đâu lăn tới, lau cổ chân của cô, ùng ục ùng ục lăn đến trên đường dành cho người đi bộ, lại bị cửa cuốn của cửa hàng đóng chặt ven đường bắn ngược xuống, chậm rãi lăn trở lại bên chân cô.
Thời Tiện Ngư: “......”
Cô im lặng quét một vòng chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên đường phố đối diện phía sau, nơi đó không biết từ lúc nào xuất hiện một cậu bé, chỉ lớn chừng năm sáu tuổi, hốc mắt rất sâu, không có mắt trắng, đồng tử đen như mực gần như che kín toàn bộ hốc mắt, giờ phút này đang nhìn chằm chằm cô, giống như đang chờ cô trả bóng lại cho nó.
Loại truyền thuyết đô thị này, Thời Tiện Ngư cũng từng nghe nói qua.
Ở trên đường phố không người, nhìn thấy bóng cao su lăn lộn, ngàn vạn lần không thể nhặt, nếu không sẽ bị tiểu quỷ cuốn lấy chơi trò chơi, phải chơi với hắn đến chết.
Thời Tiện Ngư đương nhiên sẽ không nhặt. Cô nhìn lướt qua, làm bộ như không nhìn thấy, yên lặng đi lên cầu thang.
Phía sau truyền đến tiếng vỗ bóng cao su.
Phanh, phanh......
Phanh, phanh......
Thanh âm kia không tính là lớn, nhưng gần trong gang tấc, phảng phất bóng cao su liền theo sau gót chân cô bật lên bình thường.
Thời Tiện Ngư cắn răng, không nghe, không nhìn, mặc kệ, chỉ coi như hết thảy đều không tồn tại! Mãi cố đi lên trên!
Không biết có phải tiểu quỷ nhìn ra tâm tính cô kiên định hay không, thanh âm vỗ bóng cao su sau khi giằng co một đoạn thời gian, rốt cục biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận