Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 12. Thời Tiện Ngư vì chính mình chua xót (1)

"Không phải em không muốn giúp, vấn đề là..." Thời Tiện Ngư dừng lại, bất đắc dĩ thở dài: "Vấn đề là, em cũng không biết Linh Sơn ở đâu.”
Thần tiên nào dễ làm như vậy?
Cô đã không có pháp lực vô biên, cũng không có pháp bảo bên người, tính mạng cô đều đang nguy kịch, lại như thế nào đi giúp người khác?
Thời Tiện Ngư hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, vì sao ông cố lại bỏ mặc âm thanh trong tầng hầm ngầm, thật sự là hữu tâm vô lực!
Thị Thần dường như dự liệu được câu trả lời của cô, bình tĩnh nói: "Nguyên Quân không ngại ngưng thần tụ khí, cẩn thận nghe một chút.”
Lần này không đợi Thời Tiện Ngư đưa tay, hắc kim ngư chính mình liền khẩn cấp lại đây, đầu đại mập hướng về chỗ lòng bàn tay Thời Tiện Ngư, miệng cá khép mở khép mở.
"Nguyện thần phù hộ ta tìm được Linh Sơn, nguyện thần phù hộ ta tìm được Linh Sơn..."
Đây là tiếng lòng đến từ cầu nguyện, cũng không phải thanh âm thực sự, vừa nghe không ra nam nữ, cũng nghe không ra già trẻ, nó chỉ là một ý niệm mãnh liệt lặp đi lặp lại trong đầu Thời Tiện Ngư: Phải tìm được Linh Sơn! Tìm Linh Sơn!
Thời Tiện Ngư chiếu theo lời Thị Thần nói, nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, lại cẩn thận nghe một chút.
Dần dần, thanh âm vốn chẳng phân biệt nam nữ già trẻ bắt đầu phát sinh biến hóa... Trở nên trầm thấp, trong trẻo, giọng nói giống như một người đàn ông trưởng thành... Có lẽ lớn tuổi hơn một chút, làm cho người ta có cảm giác ổn trọng mà khoan dung, tựa hồ là một người rất rộng lượng.
Nhưng người rộng lượng, làm sao có chấp niệm mãnh liệt như vậy?
Tầm mắt đen kịt của cô chậm rãi biến sáng, mơ mơ hồ hồ xuất hiện một mảnh rừng cây, một đoàn lửa trại, một đạo sĩ áo xanh--
Đạo sĩ mày kiếm mắt tinh, rất đoan chính, hắn một mình ngồi ở trước đống lửa, đang cầm một túi da uống nước, bên người đặt một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm điểm xuyết một nắm lông vũ màu xanh làm trang trí.
Thời Tiện Ngư hơi nhíu mày, đang nghi hoặc tại sao mình có thể nhìn thấy cảnh tượng này thì từ phía sau đạo sĩ đột nhiên xuất hiện một bóng ma thật lớn!
Cô lại nhìn kỹ, đó đúng là một con rết trăm chân!
Thời Tiện Ngư đột nhiên mở to mắt! Sợ tới mức tim thiếu chút nữa ngừng đập!
Thị Thần coi như cô đã nhìn thấy người cầu nguyện, ở một bên không nhanh không chậm nói: "Người này vì tu đạo thành tiên, đi khắp nơi tìm kiếm Linh Sơn có thể thông tới linh giới, bản thân hắn là người tâm tính kiên nghị, nguyện lực cũng cường đại hơn người bình thường, Nguyên Quân không ngại trợ giúp hắn một tay. Về phần vị trí Linh Sơn, cũng không cần lo lắng, Nguyên Quân là hậu duệ thần tiên, đối với nơi linh khí dư thừa tự nhiên có cảm giác lực.”
“Tìm Linh Sơn không khó”, sắc mặt Thời Tiện Ngư trắng bệch "Nhưng để còn sống tìm được Linh Sơn, quá khó khăn.”
Thị Thần: “ ......”
Cô giang hai tay ra, khoa tay múa chân với anh một phen, "Em nhìn thấy một con rết lớn như vậy!”
Thị Thần im lặng, một lát sau nói: "Yêu vật cấp thấp mà thôi, Nguyên Quân không cần hoảng sợ.”
Cô trừng mắt nhìn hắn: "Đây là chuyện anh nói không hoảng sợ, em có thể không hoảng sợ sao?.”
Thị Thần không nói nữa.
Thời Tiện Ngư sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ biến trắng của mình: “Em hiện tại có thể coi như biết, vì cái gì đạo sĩ này muốn thần linh phù hộ chính mình, nguyên lai hắn cũng biết hệ số nguy hiểm cao bao nhiêu!... Nói không chừng cách Linh Sơn càng gần, yêu quái lại càng nhiều!”
Thị Thần thanh tuấn tuyệt trần trên khuôn mặt hiện ra một tia cứng ngắc, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: "Nếu Nguyên Quân cảm thấy khó xử, chúng ta đổi cái khác là được.”
Hắn lại gọi tới một con cá vàng.
Lần này là màu đỏ, thể trọng không lớn như con vừa rồi, nhưng cũng tròn trịa, đầy đặn, miệng cá liền phun ra tiếng kêu lanh lảnh:
"Bồ Tát phù hộ ta sinh con trai! Sinh con trai! Con trai!!!"
Thời Tiện Ngư sợ tới mức mặt càng trắng bệch, cô cảm thấy cái này càng khủng bố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận