Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 80. 1. Thế giới yêu quái (65)

Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên đi ra cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng Hứa Tương Vân nổi giận đùng đùng, không khỏi có chút lo lắng: "Thẩm đại ca, anh nói Hứa tiểu thư như vậy, có thể hay không đắc tội Hứa gia?"
“Không sao.” Thẩm Tiêu không để ý, xoay người nói với hai người bọn họ: “Ăn sáng xong, chúng ta đi xem chỗ Lâm Uyên bị nhốt hôm qua một chút, tìm manh mối.”
Thời Tiện Ngư gật đầu: "Được.”
…………
Thanh Sơn thành dựa vào núi mà xây, muốn đi đến nơi Lâm Uyên bị nhốt, cần phải vượt qua một đỉnh núi, Thời Tiện Ngư vì không muốn tụt lại phía sau, cố ý cưỡi dê đi ra, một nhóm ba người đi trên thềm đá lúc cao lúc thấp, rất được chú ý.
Ven đường có một bà cụ dắt cháu trai, từ xa nhìn thấy bọn họ, lập tức thành kính nhượng bộ đến một bên quỳ xuống, còn bảo cháu trai dập đầu với bọn họ.
"Bà ơi, cháu thấy Dạ Du đạo nhân rồi!"
Hư...... Nhỏ giọng một chút, mau dập đầu với các đạo trưởng, các đạo trưởng sau này sẽ phù hộ cho con.
Thẩm Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé kia, không giải thích gì, sau đó bọn họ cùng bà cụ và cháu trai đi qua.
Sau đó bọn họ đi ngang qua một quán cháo, lại đưa tới rất nhiều người vây xem, có người cách gần trực tiếp quỳ xuống, có người cách xa, cũng sẽ chắp tay trước ngực lẩm bẩm.
Thời Tiện Ngư tò mò nhìn những người đó, nghe thấy trong đám người có thanh âm nói: "Nhìn kìa, là Dạ Du đạo nhân!... Dạ Du đạo nhân có phải biết chỗ chúng ta nháo yêu quái, cố ý mời bằng hữu đến hỗ trợ không?"
Rõ ràng lần trước cô và Hứa Thanh Phong ra ngoài dạo phố còn chưa từng như vậy, hiện tại đãi ngộ lại bất đồng như thế, hiển nhiên là dân chúng coi Lâm Uyên mặc hắc bào là Dạ Du đạo nhân.
Cô lặng lẽ nhìn về phía hai người đàn ông phía trước.
Thẩm Tiêu và Lâm Uyên dường như không thèm để ý đến hiểu lầm như vậy, ngẫm lại cũng đúng, bọn họ trừ yêu cũng không phải vì danh lợi, công lao này đặt trên đầu Dạ Du đạo nhân cũng không sao cả, nếu có thể làm cho dân chúng nơi này an tâm, cho dù giả trang người khác một lần thì có gì quan trọng chứ?
Thời Tiện Ngư nghĩ tới đây, cũng liền không rối rắm chuyện này nữa.
Sau khi ra khỏi thành, dần dần không nhìn thấy người ở, đường núi càng gập ghềnh khó đi.
Xuyên qua thảm thực vật dày đặc trong núi, Lâm Uyên mang theo bọn họ đi tới địa điểm bị nhốt, vẻ mặt lộ ra kiêng kỵ.
Nơi này thoạt nhìn rất bình thường, không khác gì nhiều so với rừng rậm ở nơi khác, Thẩm Tiêu chậm rãi đi lại bốn phía, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, thật lâu sau, hắn nói: “Nơi này lưu lại yêu khí, nhìn qua, giống như một ảo trận.”
“Ảo trận?” Thời Tiện Ngư chần chờ hỏi: “...... Là sẽ sinh ra ảo giác sao?”
Thẩm Tiêu hơi gật đầu, thần sắc ngưng trọng đánh giá từng thân cây gần đó: “Người rơi vào ảo trận, ngũ giác rất dễ bị lừa gạt, cũng may ảo trận ở đây chỉ là một trận pháp cấp thấp thô thiển, cho nên chỉ mê hoặc thị giác Lâm Uyên, không tạo thành nguy hiểm quá lớn.”
Thời Tiện Ngư hỏi: "Nếu là trận pháp cấp thấp, vậy có thể suy đoán ra, yêu quái thiết trận kỳ thật cũng không lợi hại?"
“Cái này chưa chắc.” Thẩm Tiêu trầm giọng nói: “Giống như em am hiểu thuật ngự hỏa, nhưng nếu mục đích của em chỉ là đốt một ngọn nến, như vậy em chỉ cần đốt một ngọn lửa nhỏ là đủ. Nếu mục đích của đối phương chỉ là vây khốn Lâm Uyên, thì không cần phải vận dụng ảo trận cỡ lớn.”
“Còn có đại hình ảo trận?” Thời Tiện Ngư nghe được trong lòng thấp thỏm: “Xem ra yêu quái này rất khó đối phó......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận