Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 590. 6. Thế giới hiện thực (6)

Khâu Đoan Minh đồng ý gật đầu.
Thời Tiện Ngư nhìn hai người bọn họ, lại quay đầu nhìn về phía sư huynh đệ đang bày trận bên ngoài tòa nhà, chần chờ hỏi: "Nếu như quỷ quái không phải là cô bé trong tranh, vậy nó còn có thể sinh ra phản ứng với những món đồ chơi này sao?"
Kế hoạch của sư huynh đệ, là muốn dùng đồ chơi trẻ em hấp dẫn quỷ quái từ trong tòa nhà đi ra, nếu đồ chơi không có hiệu quả, vậy bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Khâu Đoan Minh nhíu mày nhìn hai người Thanh Dương, Thanh Hòa: “Trước hết để bọn họ thử một lần, nếu quỷ quái không ra, chúng ta chỉ có thể tự mình đi vào.”
Thời Tiện Ngư nghe xong, không khỏi rầu rĩ nhìn tòa tiểu lâu trước mắt.
Từ khi dùng thần thức điều tra qua, nàng cũng không muốn đi vào, ở trong Tiên Cung đã quen làm bạn với khí trong lành, tiến vào loại quỷ trạch này, quả thực giống như chủ động đi vào hố phân hôi thối.
Thanh Dương và Thanh Hòa dùng sợi tơ quấn quanh bên ngoài tòa nhà vài vòng, sau đó đặt ở tám phương vị khác nhau trên giấy phù, dùng đá điểm chu sa đè lên giấy phù và sợi tơ.
Trong đó một tờ phù giấy đè lên không phải tảng đá, mà là Thanh Dương từ trong rương sắt chọn đồ chơi ô tô nhỏ.
Khâu Đoan Minh nhìn sắc trời, nói: "Chạng vạng là lúc âm dương luân phiên, dương khí yếu mà âm khí thịnh, chúng ta đợi đến ngày mai mặt trời mọc, nếu như khi đó quỷ quái còn không đi ra, chúng ta liền đi vào đi?"
Thời Tiện Ngư và Thiện Tuệ Tử cùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thanh Dương trên mặt lập tức có chút mất hứng, mở miệng nói: "Chúng ta trận pháp này một khi bày ra, không ra nửa giờ, ác quỷ nhất định hiện thân!"
Thanh Hòa ngẩn người, do dự nhìn về phía sư huynh: "... A?”
Thời Tiện Ngư cảm thấy hai người bọn họ đặc biệt giống như mất hứng và không có đầu óc, tuy rằng tính tình kém, nhưng cũng rất đáng yêu.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bởi vậy có thể thấy được, nhan sắc thật sự rất quan trọng, khuôn mặt này tuấn tú trắng trẻo, bộ dáng vung sắc mặt cũng sẽ không làm cho người ta phiền.”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
Là người bùn chặn tầm nhìn của cô.
Thời Tiện Ngư: “???”
Khâu Đoan Minh hỏi: “Thời đạo trưởng, Thị Thần của cô có phát hiện ra gì không?”
Thời Tiện Ngư không hiểu ra sao: “A này...... Tôi cũng không chắc lắm.”
Lúc trước cô rót linh lực vào Nê Ba Lý, mở ra linh trí, lại dạy chúng nó đứng thẳng, đi lại, ngồi xuống, bắt tay, theo lý thuyết chỉ số thông minh sẽ không quá cao, hiện tại đột nhiên động, đại khái là, tò mò đi?
Sự tò mò thúc đẩy sự phát triển của cuộc sống.
Là lạ, như thế nào đột nhiên có loại cảm giác vui mừng khi làm mẹ?
Thời Tiện Ngư lắc đầu, thanh trừ một ít ý niệm kỳ kỳ quái trong đầu, tóm lại vẫn là tìm đầu mối trước đi.
Cô cũng không giống người khác mang theo pháp khí có sẵn, móc trong túi nửa ngày, móc ra một cái điện thoại di động, sau đó chụp mấy tấm ảnh với những bức tranh thiếu nhi kia.
Thiện Tuệ Tử thấy thế, ánh mắt cổ quái nhìn cô: “Thời đạo trưởng, đây là ý gì?”
"À, những bức tranh này cũ quá rồi, em lo lật đi lật lại sẽ làm hỏng chúng, chụp lại, trong điện thoại lúc nào cũng có thể xem, thuận tiện." Thời Tiện Ngư cười trả lời.
Thiện Tuệ Tử biểu tình phức tạp, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, tùy cô đi.
Thời Tiện Ngư chụp xong tranh vẽ, lại chụp lại cây khô, hố cát, xích đu trong sân, sau đó vây quanh tiểu lâu màu trắng chụp mấy tấm.
Lúc này chính là hoàng hôn, trời chiều đem ánh sáng đối chiếu đến cực sâu, nơi sáng chói mắt, nơi tối thì sâu không thấy đáy.
Cô vây quanh chụp xong một vòng, đem ảnh chụp điều ra, chụp mơ hồ xóa đi, rõ ràng lưu lại.
Xóa rồi xóa, cảm thấy không thích hợp.
Trên cửa sổ thủy tinh đen kịt giống như có cái gì đó.
Phóng to ảnh chụp, Thời Tiện Ngư cau mày nhìn kỹ... Trên cửa sổ thủy tinh, hình như có một tấm, khuôn mặt của một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận