Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 620. 6. Thế giới hiện thực (36)

Dưới sự hộ tống của pháp sư, trượng phu rốt cục đánh bạo về nhà.
Trong nhà quả nhiên oán khí đằng đằng, âm khí sâm sâm, tuy rằng cái gì cũng không phát sinh, lại làm cho người ta nổi da gà.
Pháp sư nói tình huống rất không ổn, oán khí của thê tử quá lớn, dùng pháp thuật bình thường chỉ sợ khó có thể áp chế, mà pháp thuật cấp cao cần tập hợp vài kiện linh khí mới có thể có hiệu quả, thời gian không kịp chuẩn bị, bởi vì đêm nay quỷ hồn của thê tử sẽ trở về đòi mạng trượng phu.
Trượng phu hoảng sợ vạn phần, lập tức quỳ xuống trước pháp sư, cầu pháp sư cứu hắn một mạng.
Pháp sư bất đắc dĩ thở dài: "Sớm biết hôm nay, cần gì lúc trước? Hết thảy đều là nhân quả.”
Trượng phu gào khóc, nói mình đã hối lỗi, cầu pháp sư ngẫm lại biện pháp, cho dù táng gia bại sản hắn cũng nguyện ý.
Pháp sư nói: “Còn có một cách, bất quá ngươi sẽ gặp chút tội.”
Người chồng tỏ vẻ chỉ cần có thể sống sót, bảo anh làm cái gì cũng được.
Pháp sư nói: "Được rồi, tối nay chín giờ con hãy đến đây, ta sẽ dạy con làm thế nào."
Vì thế đợi đến chín giờ đêm, trượng phu lại về đến nhà, lại phát hiện thê tử đã chết mặc một thân lụa trắng nằm trên mặt đất!
Trượng phu sợ tới mức tông cửa bỏ chạy!
Pháp sư ngăn chồng lại: "Cô ta lúc còn sống sợ ông như chuột sợ mèo, sao sau khi chết ngươi lại sợ cô ta?"
Pháp sư mạnh mẽ kéo người chồng vào trong nhà, chỉ vào người vợ trên mặt đất nói: “Ngươi nhìn cô ấy đi.”
Trượng phu run rẩy đi tới bên cạnh người vợ, dựa theo ý của pháp sư, ép buộc mình nhìn chằm chằm người.
Sắc mặt người vợ cực kỳ tái nhợt, khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô lên cao, mà lông mày rất nhạt, một đầu tóc dài khô héo búi thành búi tóc, dùng kẹp tóc đơn giản kẹp lụa trắng.
Người chồng đột nhiên ý thức được, đã rất lâu rất lâu rồi mình chưa từng nhìn kỹ vợ, đến nỗi bây giờ nhìn cô như vậy, lại cảm thấy xa lạ.
Pháp sư nói: "Lật mặt cô ấy đi.”
Trượng phu nghe xong càng sợ hãi, chỉ là đứng ở một bên liền sợ tới mức chân mềm nhũn, cư nhiên còn muốn chạm vào cô? Sao hắn dám?
Pháp sư châm biếm hắn: "Uy phong lúc trước đâu? Ngươi không chỉ một lần đánh cho cô hoàn toàn thay đổi, xuất ra khí thế lúc đó, xách cô lên, lật mặt.”
Người chồng run rẩy không dám động đậy.
Pháp sư lại thúc giục: "Thời gian không còn nhiều lắm, nếu ngươi không làm theo lời ta, thì cứ tiếp tục chờ chết đi!"
Trượng phu nghe xong, hạ quyết tâm, cắn răng vươn hai tay, túm lấy cánh tay người, kéo lên, lật mặt. Mấy động tác đơn giản lại làm cho hắn ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn đem tay chân người vợ một lần nữa sắp xếp xong, xúc cảm mềm nhũn, phảng phất người này đang ngủ, trượng phu bỗng nhiên cảm thấy một ít chua xót.
Và những nỗi buồn này nhanh chóng bị đè nén bởi nỗi sợ hãi, bởi vì chỉ thị tiếp theo của pháp sư là: "Ngồi lên lưng cô ấy."
Người chồng nhìn pháp sư một cách khó tin.
Pháp sư hờ hững nói: "Nếu không làm theo, ngươi sống không qua đêm nay, ngươi tự quyết định đi.”
Trượng phu gục đầu xuống, sợ chết gần trong gang tấc, hắn hít sâu một hơi, kiên trì bước chân, sau đó khom lưng, mặt xám như tro ngồi ở trên người người vợ.
Pháp sư nói: "Dùng hai tay nắm chặt cô ấy, tiếp theo bất luận xảy ra chuyện gì, con cũng không được từ trên người cô ấy bước xuống, nhớ kỹ lời của ta, tuyệt đối không thể từ trên người cô ấy bước xuống, nếu không tính mạng khó bảo toàn!"
Pháp sư nói xong lời này, phất tay áo rời đi.
Người chồng ngồi trên người vợ, mồ hôi lạnh như mưa, run rẩy không ngừng.
Trong chốc lát miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, trong chốc lát hô hấp dồn dập muốn đi WC, nhưng lời của pháp sư giống như kiếm treo ở đỉnh đầu hắn, dưới áp lực cùng sợ hãi cực lớn, hắn chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục bảo trì tư thế ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận