Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 101. Ra Tay Cướp Đoạt!

Năm con Dị thú hoàng cấp rất nhanh cũng chú ý tới Diệp Húc ẩn mình ở trong bóng tối.
Cự sư hoàng kim hai đầu kêu lên: “Người tới người nào?”
Diệp Húc nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không phải tới báo thù cho Cự sư tam nhãn cùng cự sư hình người kia sao? Kẻ thù ở trước mặt, lại không quen biết?”
“Là ngươi!” Cự sư hoàng kim hai đầu phẫn nộ quát.
Lập tức, năm con Dị thú hoàng cấp mắt đỏ ngầu tức giận, phóng ra hồng quang chói mắt, giống như mười ba Thái Dương Huyết Hồng treo ở trên không trung.
Sâm nhiên, quỷ dị!
Ngay tại lúc đó, bầu trời đột nhiên xuất hiện lực hấp dẫn mạnh mẽ.
Lập tức, mặt đất của thành phố, không ngừng vỡ tan, những tòa nhà cao lớn lay động kịch liệt......
Lá cây, đất đá, cây lớn, ô tô...... Cùng nhau bay lên, đồng thời nhanh chóng bay về phía khe hở trên không.
Mà khi chạm đến kẽ hở những vật này trong nháy mắt liền bị một lực lượng vô hình xoắn thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu khóc, tiếng còi...... Vang dội cả tòa thành phố Hán.
Hà Thiên Phi hoảng sợ kêu lên: “Không tốt, năm con Dị thú hoàng cấp này, không biết dùng biện pháp gì, cưỡng ép vết nứt không gian mở ra.
Nếu như vị tiền bối kia tiến vào vết nứt không gian, hoặc là bị lực lượng không gian diệt sát, hoặc là sẽ đến cạnh năm con Dị thú hoàng cấp.”
Tiếp theo, Hà Thiên Phi lại hét lớn lần nữa: “Tiền bối, mau trở lại!”
Trở về?
Không có khả năng!
Mỹ thực đó tất cả đều là của ta!
Diệp Húc dường như không chút do dự, thả người bay vào bên trong cái khe.
Hà Thiên Phi thấy vậy, trên mặt vừa đau lòng vừa nghiêm nghị.
“Tiền bối, quả thật là anh hùng của Nhân tộc ta !”
Trong mắt Hà Thiên Phi, vị tiền bối này chỉ cần đi vào vết nứt không gian, chỉ có chết mà thôi!
Có chết, nhưng cũng muốn bảo vệ thành phố Hán, bảo hộ bách tính!
Người anh hùng này đáng bội phục, đáng ngưỡng mộ!
Sau khi Diệp Húc tiến vào vết nứt không gian, bầu trời giống như được sửa lại, khe hở không ngừng khép lại, lực hấp dẫn cũng giảm nhỏ đi.
Không gian là lực lượng đáng sợ nhất.
Cho dù vật thể cứng rắn thế nào đi nữa, chỉ cần chạm đến lực lượng không gian, trong nháy mắt liền biến thành mảnh vụn.
Nhưng mà, Diệp Húc đã sớm thông qua Phi Lôi Thần chi thuật, vô cùng thông thạo lực lượng không gian.
Lúc này, hắn tiến vào bên trong khe nứt không gian, tựa như con cá tiến vào trong nước, nhẹ nhàng, tự tại!
Lao nhanh vào chỗ sâu nhất bóng tối vô tận.
Lúc này, bên trong hư không.
Bạch xà khổng lồ trên đầu đội vương niệm, phát ra thanh âm khàn khàn nói: “đễ dàng tiến vào vết nứt không gian như vậy, nhân loại vẫn luôn ngu xuẩn như vậy.”
“Chờ chúng ta triệt để đánh vào thế giới loài người, giam giữ, nuôi nhốt toàn bộ đám sinh vật thấp kém này.”
“Nhân loại kia e rằng đã bị vết nứt không gian xoắn thành mảnh vụn a? Ha ha ha!” Hắc xà khổng lồ nói.
“Thật sao?” Một thân ảnh toàn thân bị bóng tối bao phủ, đột ngột xuất hiện ở cách đó không xa, đồng thời phát ra âm thanh nặng nề.
“Hả?”
Năm con Dị thú hoàng cấp cùng nhau quay người, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, bọn hắn căn bản không ngờ tới đối phương lại đến trước mặt mình nhanh như vậy.
Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, năm con Dị thú hoàng cấp này phản ứng lại cũng không chậm.
Năm con Dị thú hoàng cấp thân hình khẽ động, rất mau bao vây xung quanh Diệp Húc, căn bản không cho hắn một chút cơ hội chạy thoát nào.
Một cỗ khí tức kinh khủng, giống như núi lớn nghiền ép về phía Diệp Húc.
Trọng lực càng ngày càng tăng !
Nếu là một người bình thường ở đây, trong nháy mắt sẽ biến thành một vũng máu.
Nhưng mà, Diệp Húc lại giống như không hề phát giác ra trọng lực ập đến, trên mặt vô cùng nhẹ nhõm.
Thậm chí, trong miệng còn đang thì thào nói: “Hai con rắn, một con có thể làm canh rắn, con còn lại làm thịt nướng hay là làm thịt kho tàu đây?
Con sư tử kia lại có hai cái đầu, rất tốt, rất tốt! Thịt viên và kho tàu!
Tê giác nên làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Thôi đi thôi đi...... Vẫn là để tiểu đương gia tự mình phát huy thì hơn.”
Diệp Húc âm thanh cũng không tính là lớn.
Nhưng năm con Dị thú hoàng cấp đứng chung quanh này, thính giác của bọn hắn thường nhân há có thể so sánh?
Bọn hắn dễ dàng nghe được rõ ràng từng câu từng chữ mà Diệp Húc nói.
Tức giận!
Phẫn nộ cực hạn, giống như núi lửa ầm ầm bộc phát!
Chưa bao giờ có kẻ nào dám nói ăn thịt mình, huống chi còn nói ở ngay trước mặt mình!
Chết!
Nhân loại này phải chết!
Sát khí đáng sợ giống như là lưỡi đao không ngừng bổ về phía Diệp Húc.
Nhưng mà, Diệp Húc vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, giống như chỉ là nghênh đón một làn gió mát thổi qua, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhẹ giọng nói: “Ta thèm ăn thịt không chịu nổi rồi, cho nên, các ngươi phải chết thôi.”
Dứt lời, hai con ngươi của Diệp Húc tinh mang lấp lóe, Huyễn Thế Kiếm trong tay phóng ra từng sợi quang huy.
Thiên nhãn cùng Huyễn Thế Kiếm, phát động!
Lập tức, Bạch xà khổng lồ đứng ngay phía trước Diệp Húc, trên mặt đã lộ ra một vẻ mờ mịt, rõ rang nó đã rơi vào trong ảo thuật.
Ngay sau đó......
Diệp Húc tiện tay vung lên một kiếm, kiếm mang khủng bố bắn ra, hung hăng bổ trên đầu Bạch xà khổng lồ.
“Lạch cạch!”
Bạch xà khổng lồ căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, một cái đầu khổng lồ theo âm thanh rơi xuống.
Máu tươi phun ra giống như như nước suối, không ngừng trào ra.
Diệp Húc thấy vậy, không khỏi thầm than một tiếng: Đáng tiếc!
Thấp giọng nói: “Dùng lực quá mạnh, không cẩn thận chém đứt đầu rồi. Cũng không biết có ảnh hưởng tới hương vị không. Lần sau, phải cố gắng giảm lực xuống.”
Hồi lâu, Hắc xà khổng lồ mới phản ứng được, nhìn thấy Bạch xà khổng lồ ngã trong vũng máu, hoảng sợ kêu lên: “Nhị đệ!”
Hắn không hề hay biết, hai chữ này chính là những lời cuối cùng đời này hắn nói.
“Xùy!”
Diệp Húc dùng đôi mắt tỏa ra tinh mang, mắt liếc Hắc xà khổng lồ, Hắc xà khổng lồ lập tức ngây người.
Rõ ràng, hắn cũng đã đi vào trong ảo cảnh.
Diệp Húc nắm chặt cơ hội lần nữa vung ra một kiếm, bắn ra kiếm mang lạnh lẽo.
Nhanh, chuẩn, hung ác!
Cổ Hắc xà khổng lồ trong nháy mắt xuất hiện một lỗ hổng đáng sợ.
Huyết tinh ấm nóng lập tức phun ra.
“Bịch!”
Hắc xà khổng lồ ngã trên mặt đất, đã mất đi sự sống.
Diệp Húc gật đầu nói: “Lần này dùng lực vừa đủ.”
Lời này của Diệp Húc nhẹ nhàng bình thản như vậy.
Nhưng, Tê giác ngân sắc, Cự sư hoàng kim tam nhãn cùng Cự sư hoàng kim hai đầu nghe vào, lại giống như thanh âm của Tử thần, khiến linh hồn của bọn hắn khiếp sợ, cơ thể không tự chủ được run lên.
Phải biết, Diệp Húc vừa rồi vô cùng nhẹ nhõm chém chết cường giả Thú Hoàng cùng cấp bậc với bọn hắn.
Theo lý thuyết, hắn cũng có thể dễ dàng chém chết mình!
Ba con Dị thú hoàng cấp căn bản không có một tia chần chờ, quay người vắt chân lên chạy trốn, muốn trốn càng xa càng tốt.
Diệp Húc lắc đầu nói: “Đồ ăn đã cho vào nồi, làm gì có chuyện chạy thoát?”
Dứt lời, hắn lắc người đến bên cạnh Tê giác ngân sắc, đưa tay chém về phía đầu của nó.
“Răng rắc!”
Huyễn Thế Kiếm cùng đầu của Tê giác ngân sắc chạm vào nhau, lại phát ra tiếng kim loại va chạm.
Diệp Húc chửi bậy nói: “Đậu móa, Vỏ ngoài thật cứng rắn, cũng không biết thịt ăn có ngon không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận