Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 544: Sakura nghi ngờ, Magic Girl!

“Chẹp, chẹp!”
“Ực, ực!”
Bunma nghe âm thanh nhai nuốt không ngừng từ bên cạnh, rất nhanh, cũng thu hồi suy nghĩ.
Hét lớn: “Này, các ngươi ăn từ từ thôi!”
Dứt lời, Bunma lại ăn ngấu nghiến.
Bộ dáng đó… Còn nơi nào là thiên kim tiểu thư công ty Capsule nữa, quả thật chính là dân chạy nạn từ thôn có nạn đói, không hề để ý hình tượng.
Một lúc lâu sau, đám người Râu Trắng, Aizen và Son Goku mới chậm rãi ngừng ăn thịt.
Bụng tất cả bọn họ đều tròn vo, nằm trên mặt đất gần như không thèm di chuyển.
Bởi vì, bọn họ ăn quá no, quá thỏa mãn.
Diệp Húc nhìn mấy người, trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc này, hắn cũng đã ăn cực kỳ sảng khoái.
Sau đó, Diệp Húc nghiêng người nhìn một bàn lớn thức ăn còn thừa, nói: “Còn nhiều như vậy, cho bọn Tương Nhi cũng nếm thử đi.”
Chỉ thấy…
Ý niệm Diệp Húc khẽ động.
Nháy mắt sau, nhóm chat bao lì xì Chư Thiên xuất hiện ánh sáng đỏ chói lóa.
Bao lì xì!
Gần như là cùng lúc, các thành viên trong nhóm đồng thời bấm nhận.
Một lát sau, toàn bộ nhóm chat bao lì xì Chư Thiên lập tức tuôn trào.
Hồng Thất Công: Ăn ngon! Thật là ăn quá ngon!
Hồng Thất Công: Sau khi ta ăn xong, giống như nằm trên thịt trong đại dương, ấm áp, ướt át, mùi hương nức mũi, quá sung sướng!
Bao Chửng: Nằm trên thịt trong đại dương? Vì sao nghe có cảm giác lạ lạ.
Quách Tương: Đúng rất quái lạ. Sau khi ta ăn xong, giống như ngồi ở trên người một con khủng long khổng lồ, tùy ý du lịch ở không gian trời xanh, mây trắng.
Tần Thủy Hoàng: Sau khi ta ăn thức ăn ngon xong thì như dẫn đầu vô số khủng long chinh chiến bốn phương, những nơi đi qua đều là đất nhà Tần!
Orochimaru: Hắc hắc, thật là ngon.
Mai Trường Tô: Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao đại gia lại tôn sùng trù nghệ của Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma như thế.
Mai Trường Tô: Bởi vì, đồ ăn này chỉ có ở trên trời, trần gian đã mấy lần được ngửi thấy!
Trần Bắc Huyền: Cho dù là kiếp trước của ta thì cũng chưa từng nếm qua thức ăn ngon như thế.
……
Thế giới Cardcaptor Sakura.
Sakura nhắm mắt lại, tập trung chú ý vào trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Nàng nhìn bao lì xì trên màn hình, hết sức do dự.
Lẩm bẩm trong miệng nói: “Đến cuối cùng đây có phải là mơ hay không?
Những người trong nhóm đều nói ăn rất ngon.
Nếu là mơ, chắc là sẽ không sao đâu.
Nếu đã không phải mơ, như vậy…”
Sakura cắn chặt răng, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Nhận!”
“Xoạt!”
Nháy mắt sau đó, một phần đồ ăn ngon xuất hiện ở trước mặt Sakura.
Đôi mắt đẹp của Sakura tràn ra ánh sáng mờ ảo, kinh ngạc nói: “Thật… Thật sự xuất hiện, vậy tất cả đều không phải là mơ?”
Sakura nhẹ nhàng hít hít, ngửi được mùi hương trong chén bay ra, nuốt nước miếng.
Sau đó, nàng chậm rãi bưng cái chén lên.
“Xoạt!”
Ngay lập tức, mùi thịt nồng nàng, giống như núi lửa phun trào ra.
Sakura nhìn đồ ăn ngon xinh đẹp trong chén, ngửi mùi hương mê người, cả người hoàn toàn say mê.
Nàng rốt cuộc không thể nhịn được, hoặc là nói… Không kìm lòng được cầm lấy chiếc đũa, gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong cái miệng nhỏ.
“Chẹp, chẹp!”
“Ực, ực!”
Thức ăn vừa vào miệng, Sakura đã cảm thấy mình như đang ngồi ở trên người con Pterodactyl, đi về phương xa, đón trăng sáng, bay nhanh.
Nhẹ nhàng, thoải mái, tự do tự tại.
Lúc Sakura phục hồi lại tinh thần, thịt trong chén đã bị nàng ăn hết rồi.
Nàng cảm nhận mùi vị còn dư lại trong miệng, nhớ lại mùi vị đó, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cao hứng nói: “Ăn ngon thật.”
Khi nói chuyện, Sakura một lần nữa tập trung chú ý vào trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Lúc này, lại một bao lì xì xuất hiện ở trên màn hình.
Sakura vội ấn nhận.
Sau đó, lại một phần thức ăn ngon xuất hiện ở trước mặt nàng.
Sakura sờ cái bụng hơi nhô lên, mỉm cười nói: “Đồ ăn ngon này phải để lại cho anh Yukito ăn.”
Nói tới anh Yukito, khuôn mặt đẹp của Sakura không khỏi đỏ bừng lên.
“Ục ục!”
Lúc này, trong phòng sách bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới âm thanh kỳ quái.
Sakura nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Anh trai và ba đều không ở nhà, trong phòng sách sao lại có âm thanh?
Chẳng lẽ… Là ăn trộm?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Sakura không khỏi lo lắng và bối rối.
Nàng vội cầm lấy gậy chỉ huy, rón ra rón rén đi tới phòng sách, thầm nghĩ: Ta chỉ lén xem một chút, nếu có người xấu thì ta sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sakura đi vào phòng sách, nhìn xung quanh khắp nơi.
Nhưng lại không có gì bất thường.
Sakura nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chẳng lẽ là ta bị ảo giác?”
Lúc này, quyển sách cổ xưa trong góc kệ sách, đột nhiên tỏa ra từng đợt ánh sáng màu vàng.
Vô cùng thần kỳ.
Sakura mang theo ánh mắt tò mò, cầm quyển sách cổ xưa lên xem.
Ngay lập tức, trong lòng Sakura rung động kỳ lạ, quyển sách cổ xưa đang khóa đột nhiên mở ra, một tấm thẻ bài kỳ lạ xuất hiện ở tay nàng.
Sakura thử nhẩm đọc chữ viết trên tấm thẻ, nói: “Windy… The windy…”
“Xoạt!”
Ngay lập tức, một cơn gió lớn từ trong thẻ bài phun trào ra, thổi cho tài liệu trong phòng sách bay lộn xộn.
Mà những tấm thẻ còn dư trong quyển sách cổ thì hóa thành ánh sáng, bị gió mạnh thổi đến tung bay đi xa, vô cùng huyền diệu.
Đồng thời, lúc này, trong quyển sách cổ đột nhiên xuất hiện đôi cánh nhỏ, bộ dáng giống búp bê gấu nhỏ, bay lên bầu trời.
Nó kêu lên: “Chào ngươi.”
Đôi mắt Sakura trừng lớn, chộp con gấu nhỏ vào trong tay, lật xem từ trên xuống dưới nói: “Pin đâu? Công tắc đâu? Làm sao có thể nói vậy?”
Tiểu gia hỏa vội giãy giụa ra, hét lớn: “Ta không phải đồ chơi, ta là thần thú phong ấn quyển sách này, Cerberos!”
Sakura chớp đôi mắt to, nói: “Thần thú phong ấn?”
“Không sai! Nhiệm vụ của ta là trông coi thẻ bài trong quyển sách, không cho chúng nó ra làm chuyện xấu…”
Nhưng Cerberos nói tới đây, vừa lúc chú ý tới bên trong quyển sách cổ đã mất hết lá bài, hét lớn: “Thẻ bài đâu?”
Sakura lấy thẻ bài Windy trong tay ra, nói: “Là cái này sao?”
Cerberos liên tục gật đầu nói: “Không sai, không sai! Còn nữa đâu?”
Sakura sờ lên cái ót, nói: “Cái kia… Sau khi ta niệm thẻ bài Windy, đột nhiên xuất hiện một cơn gió, thổi đi tất cả thẻ bài rồi.”
“Cái gì?” Cerberos trừng lớn đôi mắt: “Nếu đã như vậy, vậy ngươi giúp ta tìm thẻ bài đi.”
Sau đó, Cerberos mặc kệ Sakura đồng ý hay phản đối, lo cho chính mình nói: “Sách Phong Ấn, hy vọng ký kết với ngươi ở chỗ này.
Tên nàng là Sakura!
Sách Phong Ấn, xin ban cho nàng sức mạnh!
Giải trừ phong ấn!”
Khi Cerberos nói chuyện, lòng bàn chân Sakura chợt xuất hiện vòng tròn ngôi sao sáu cánh.
Ngay lập tức, Sakura cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một lực lượng không tên, mà gậy chỉ huy trong tay nàng còn lại có thêm lông chim trắng như cánh thiên sứ.
Cerberos vừa lòng gật đầu nói: “Tốt, Magic Girl ra đời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận