Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 308: Nguy cơ, chia làm!

Trần Kiến không cho Diệp Húc quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hắn lôi kéo Diệp Húc đi vào tòa nhà Nhiệm Vụ, sau khi xin đơn ra ngoài làm nhiệm vụ, rất nhanh đi đến bên ngoài trường học.
Hai người đều là Linh giả cường đại, cũng không chọn đi tàu hỏa và máy bay, trực tiếp hóa thành vệt sáng bay về phía tây.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp, đi qua con đường uốn lượn, vượt qua con sông rộng lớn …
Bay một mạch đến một dãy núi cao trải dài mới dừng bước chân.
Trên mặt của Trần Kiến thu hồi sự thoải mái, xuất hiện sự nghiêm túc.
Diệp Húc lặng lẽ dùng hai lập loè tia sáng, nhìn về phía dãy núi trải dài.
Chỉ thấy…
Ngọn núi cao ở phía trước, khắc hoạ vô số bùa chú huyền diệu.
Bùa chú xâu chuỗi vào nhau, tràn ngập ra lực lượng không gian nồng đậm.
Hiển nhiên, ngọn núi này chính là con đường đi vào bí cảnh.
Trần Kiến trầm giọng nói: “Đi theo ta.”
Dứt lời, Trần Kiến nhảy lên, bay về phía ngọn núi cao.
“Xôn xao!”
Vách đá như hồ nước yên tĩnh, lâu lâu gợn sóng lăn tăn.
Nháy mắt tiếp theo, Diệp Húc và Trần Kiến xuất hiện ở trong khu rừng màu đỏ.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tràn ngập linh khí, làm cho người ta vô cùng thoải mái, dễ chịu.
“Ngao!”
Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng sói tru làm cho người ta sợ hãi.
“Sột xoạt!”
Ngay sau đó, mấy chục con sói có hình thể giống như con hổ, cái đuôi giống như thanh đao dài cùng nhau nhảy ra từ trong rừng sâu.
Dã thú kích động, giống như ác ma, làm người ta kinh sợ.
Trần Kiến khẽ ực một ngụm, nói: “Mẹ nó thật xui xẻo, mới vừa tiến vào đã gặp phải bầy sói đao. Cẩn thận cái đuôi của nó, vô cùng sắc bén!”
Diệp Húc gật đầu, nói: “Ta đã biết.”
“Ngao!”
Từ sâu trong rừng lại lần nữa vang lên một hồi sói tru.
Tất cả sói Đao như nghe theo lệnh, hai tròng mắt bắn ra tia sáng màu đỏ tươi, giương nanh múa vuốt, vung vẩy cái đuôi, lao về phía Diệp Húc và Trần Kiến cắn xé, dùng cái đuôi chém tới.
Bộ dáng đó giống như muốn xé bọn họ thành thịt vụn, nhai nuốt vào trong bụng.
“Phanh!”
“Phanh!”
Không thể không nói, Trần Kiến không hổ là cao thủ trên bảng Tiềm Long của đại học Hoa Thanh.
Dũng mãnh, cường đại!
Chân đá, tay đấm, quơ đao, đánh bay sói đao, hoặc trực tiếp chém chúng nó thành hai nửa.
Máu tươi bắn ra, bắn vào lên người hắn.
Chỉ một chút không để ý, móng vuốt của hai con sói Đao đã cào mất một lớp da của hắn, để lại mấy vết cào thật dài.
Nhưng đối với những thứ này… Trần Kiến không có để ý chút nào.
Mà lúc này, Diệp Húc vô cùng nhẹ nhàng, hắn chỉ dùng một chiêu đơn giản, không ngừng chém chết sói Đao.
Ra quyền, chém chết!
“Rầm!”
“Rầm!”
Chỉ cần con sói Đao nào tới gần Diệp Húc, tất cả đều bị bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất phát ra một âm thanh nặng nề, rồi không còn động tĩnh nào nữa.
Rất nhanh, mấy chục con sói đao đã bị chém chết hơn phân nửa.
Những con sói đao còn lại, cũng cảm giác được Diệp Húc và Trần Kiến rất mạnh, đứng từ xa không dám tấn công, chỉ đứng tại chỗ nhe răng trợn mắt, trước sau không dám tiến lên.
“Ngao!”
Lúc này, từ sâu trong rừng lại vang lên một hồi tiếng sói tru.
Lúc này, những con sói Đao còn lại, mới xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Trần Kiến cảm thán nói: “Diệp Húc, không thể tưởng được ngươi còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta. Lần này, thật may là có ngươi đã đi chung.”
Khi nói chuyện, móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, nhanh chóng khôi phục thể lực và vết thương.
Tiếp theo, hắn chém lấy cái đuôi mấy con sói Đao ngã trên mặt đất.
Hắc hắc cười nói: “Kỳ ngộ và nguy hiểm luôn tồn tại cùng nhau, cái đuôi của sói Đao chính là tài liệu luyện chế vũ khí thượng đẳng, vô cùng giá trị, bán sẽ được không ít tiền. Vậy, Diệp Húc huynh đệ, chúng ta chia chín một đi.”
“Chia chín một?” Diệp Húc nghi ngờ hỏi.
“Không sai!
Tuy bí cảnh này là ta phát hiện.
Nhưng ngươi giết chết sói Đao cũng tốn không ít sức lực, nên có được một thành số lượng đuôi, cứ nhận đi đừng ngại.” Trần Kiến nói.
Khóe miệng của Diệp Húc hơi giật giật.
Nên có được một thành số lượng đuôi?
Còn đừng ngại?
Phải biết rằng, số lượng sói đao Diệp Húc vừa mới chém chết còn nhiều hơn của Trần Kiến.
Thậm chí, nếu Diệp Húc không tới bí cảnh này, Trần Kiến có thể sẽ bị bầy sói Đao vây sát đến chết.
Kết quả chỉ có thể lấy được một thành cái đuôi?
Nhưng, Diệp Húc không có hứng thú với mấy cái đuôi này.
Bởi vì, hắn tiến vào bí cảnh là vì tìm kiếm mạch khoáng linh thạch, các bảo vật như linh quả cực phẩm, đưa cho Uông Tư Nhã.
Vì thế, lắc đầu nói: “Ta không cần, ngươi cầm đi.”
“Vậy ta đây không khách khí.” Trần Kiến cười hắc hắc, nói.
Hắn thật không khách khí, móc ra một cái bao to, bỏ tất cả đuôi vào trong.
Lúc này mới lau vết máu trên mặt, nhìn về phía xa.
“Diệp Húc huynh đệ, chúng ta đi về phía bên kia đi.”
Hai người đi xuyên qua khu rừng đước, trước mặt bất ngờ xuất hiện sa mạc mênh mông vô tận.
Nhiệt độ nóng mãnh liệt như muốn nướng chín tất cả vật sống.
Hai người mới vừa đi lên trên sa mạc một đoạn đã có mười con rết thật lớn với lớp vảy màu đen đột nhiên lao ra.
Chúng nó như mười con Giao Long, làm cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ, không dám phản kháng.
Da đầu của Trần Kiến tê dại một trận, nói: “Hôm nay thật đúng là cực kỳ xui xẻo.”
“Xôn xao!”
Mười con rết có lớp vảy màu đen lại không để ý đến nhiều như vậy, chúng nó quơ lên móng vuốt sắc bén giống như lưỡi dao, nhanh chóng chém về phía hai người Diệp Húc và Trần Kiến.
“Phanh!”
“Phanh!”
Trần Kiến vội lấy đao ngăn cản.
Đao và móng vuốt chạm vào nhau, phát ra âm thanh kim loại va chạm, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lực lượng thật đáng sợ, một chiêu đã đánh bay Trần Kiến lên bầu trời.
Nhưng Trần Kiến cũng không từ bỏ ngăn cản.
Hắn nương theo lực lượng này, nhảy lên trên đầu một con rết, bỗng nhiên quơ đao chém xuống, một chiêu chém cái đầu nó thành hai nửa.
“Xuy!”
Chất lỏng sền sệt màu xanh lục, bắn ra tứ tung như nước suối.
Con rết trăm chân, chết nhưng không ngã!
Mặc dù, cái đầu của con rết bị chém thành hai nửa, nhưng nó vẫn chưa chết hoàn toàn, bộc phát ra càng nhiều lực lượng đáng sợ, nháy mắt đã đánh bay Trần Kiến ra phía ngoài.
Diệp Húc cũng như Trần Kiến, cũng bị con rết công kích.
Nhưng, Diệp Húc không giống như Trần Kiến, trước sau vô cùng nhẹ nhàng.
Khi một con rết lao đến cắn xé, Diệp Húc nắm chặt Huyễn Thế Kiếm trong tay.
Tiếp theo, Diệp Húc nhẹ nhàng nhảy lên, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt con rết.
Chém xuống một kiếm, sau khi ánh kiếm chiếu sáng lẫm lệ, lại lần nữa lắc mình.
“Xôn xao!”
Khi Diệp Húc rơi xuống mặt đất, đầu con rết đã biến thành hai nửa, dịch sệt màu xanh bắn ra, không ngừng giãy giụa.
Tiếp theo, hai người lấy phương thức giống nhau, không ngừng bùng nổ lực lượng, cùng nhau đối chiến với mấy con rết.
Không bao lâu, tất cả con rết đều ngã xuống trên mặt đất, không còn chút động tĩnh nào.
Còn Trần Kiến vì chém giết mấy con rết, khiến cho trên người có thêm hơn mười vết thương dữ tợn.
Nhưng, vẻ mặt của hắn lại không có bất cứ dấu hiệu đau khổ nào, mà ngược lại trên mặt tràn ngập nụ cười.
“Đang!”
“Đang!”
Hắn không ngừng quơ đao, bổ xuống chân của tất cả con rết.
Tán thưởng nói: “Đây cũng là tài liệu luyện chế vũ khí cực tốt! Diệp Húc huynh đệ, ta chia cho ngươi một thành?”
Diệp Húc đã quen với cách làm của hắn, cũng không có ngoài ý muốn.
Lắc đầu nói: “Ta không cần… Ngươi cầm đi.”
“Hắc hắc, vậy cảm ơn nhiều!” Trần Kiến bỏ tất cả chân rết vào bao tải.
Mười con rết khổng lồ, có được bao nhiêu cái chân?
Hơn nữa, lúc trước mấy chục cái đuôi của sói đao.
Một bao to đựng tất cả đồ vật.
Từ xa nhìn lại giống như một ngọn núi nhỏ.
Trần Kiến là Linh giả, vô cùng mạnh mẽ, nên hắn đặt ở trên lưng cũng không cảm thấy mất nhiều sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận