Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 370: Trước mắt mọi người, ra tay!

m thanh giống như sét đánh, không ngừng vang vọng làm cho hai lỗ tai của mọi người trở nên đau nhức, ông ông cộng hưởng.
Một luồng uy áp ngập trời như một ngọn núi khổng lồ đánh thẳng vào trong lòng mọi người.
Làm hai chân người ta run rẩy, có người muốn quỳ xuống, xúc động bái lạy.
Đây là một loại áp chế đến từ linh hồn.
Giống như con kiến nhìn thấy Thần, Ma.
Sợ hãi... giống như thủy triều, điên cuồng dâng lên trong lòng.
Gió lớn như gầm thét, đá bay tứ tung.
Thảm họa của đất trời như xảy ra trong khoảnh khắc này.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng bệch.
Đây là một loại tuyệt vọng và vô lực trước nay chưa từng có.
Bọn họ có cảm giác rất chân thực rằng chính mình... thậm chí là toàn bộ Địa Cầu, có lẽ lập tức sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Trên thực tế, không cần đám người Hồ Xuyên liên hệ, các cường giả ở mọi nơi cũng cảm nhận được biến hóa trên bầu trời của kinh đô.
Bọn họ đều rõ lần này không chỉ kinh đô gặp nguy hiểm, cũng không phải Hoa Hạ gặp nguy hiểm, mà là thế giới gặp nguy hiểm, Địa Cầu gặp nguy hiểm!
Các cường giả không chút do dự, từ trong núi rừng hoang vu, từ trong các tòa nhà cao tầng, từ sâu dưới mặt đất... cùng nhau hóa thành từng quầng sáng, bay về phía kinh đô Hoa Hạ.
“Vù!”
“Vù!”
Không bao lâu sau, liên tục có rất nhiều bóng người tràn ngập ánh sáng, xuất hiện ở trên bầu trời kinh đô.
Sau khi bọn hắn đến, biểu tình đều trở nên ngưng trọng thêm vài phần.
Bởi vì, tình huống còn nghiêm trọng và đáng sợ hơn so với tưởng tượng của bọn hắn!
“Bụp!”
Lúc này, một bóng người cao lớn, mạnh mẽ, rắn rỏi nhanh chóng xuất hiện trong núi rừng vùng ngoại ô của kinh đô.
Sau khi Hồ Xuyên nhìn thấy người này thì trên mặt cũng lộ ra một tia kích động.
Bởi vì, người tới chính là Vương Phương Bình trong truyền thuyết.
“Tổng đốc Trương, xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Bình lo lắng hỏi.
Trương Đào nói: “Lần trước, không phải đã nói với ngươi, đại học Hoa Thanh che giấu một lão bất tử à?
Vì muốn thử năng lực và thái độ của hắn, cho nên... thành ra như bây giờ.
Cũng phải trách cái Đế Quốc Xà Yêu kia quá keo kiệt, không phải chỉ mới giết một Thái Tử ở Đế Đô của bọn hắn thôi à?
Có nhất thiết phải làm đến mức không chết không ngừng như vậy không?”
Khóe miệng đám người Phương Bình và Hồ Xuyên hơi méo lên.
Không phải chỉ là giết một Thái Tử ở Đế Đô thôi à?
Sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy?
Dừng một chút, Trương Đào lại nói: “Hay là... Bây giờ ta đến chỗ Đế Quốc Xà Yêu tự sát, xem bọn hắn có thể ngưng chiến hay không?”
Phương Bình bĩu môi, nói: “Ngươi cho rằng tự sát thì Đế Quốc Xà Yêu sẽ bỏ qua cho chúng ta à?
Tổng đốc Trương, ngươi cố ý à?
Từ rất lâu, ta đã nghe nói Đế Quốc Xà Yêu có ý đồ xấu đối với Địa Cầu chúng ta.
Cho nên, ngươi cố ý đi Đế Quốc Xà Yêu đại náo một hồi.
Có thể dùng chuyện này để xác nhận thái độ của Đế Quốc Xà Yêu, nếu hắn thật muốn đối phó với Địa Cầu thì trực tiếp thu thập Đế Quốc Xà Yêu.
Ta nghĩ... Đế Quốc Yêu Thú và các thế lực lớn cũng sẽ chú ý đến chiến đấu giữa Địa Cầu và Đế Quốc Xà Yêu.
Nếu chúng ta có thể đánh bại Đế Quốc Xà Yêu thì đối với các thế lực khác cũng là một uy hiếp lớn.
Mặt khác, ngươi còn muốn ép lão quái vật ở đại học Hoa Thanh ra mặt để phán đoán xem hắn là địch hay là bạn.
Một cục đá ném trúng ba con chim!
Tổng đốc Trương, tính toán rất không tệ.
Nhưng, vấn đề hiện tại là, chúng ta có thể thành công đánh bại Đế Quốc Xà Yêu không?”
“Xoạt!”
Giọng nói của Phương Bình trầm xuống.
Trên bầu trời mênh mông chợt xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng này giống như đôi mắt của trời xanh, yên lặng quan sát toàn bộ Địa Cầu.
...
Đế quốc Hồ Yêu.
Giữa đại sảnh trong Hoàng Thành nổi lơ lửng một quả cầu thủy tinh.
Mà quả cầu thủy tinh này giống như TV đang phát ra hình ảnh trên Địa Cầu.
Một con hổ lớn ngồi trên ghế dài màu vàng, đầu đội vương miện màu vàng, dùng đôi mắt như ngôi sao, nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh.
Nửa ngày sau, mới phát ra một giọng nói nặng nề.
“Đế Quốc Xà Yêu khai chiến với Địa Cầu à?
Cũng tốt, để cho Đế Quốc Xà Yêu thăm dò trước vậy.”
Hổ Yêu nói: “Đế chủ, thực lực của Đế Quốc Xà Yêu cũng coi như mạnh mẽ.
Bọn hắn có thể thật sự công chiếm Địa Cầu hay không, đến lúc đó...”
Kim Sắc Cự Hổ bình thản nói: “Địa Cầu cằn cỗi, hoang vu.
Nhưng nó lại là nguồn gốc của hàng vạn thế giới khác.
Cất dấu rất nhiều bí mật...”
Kim Sắc Cự Hổ nói tới đây, giống như nghĩ tới cái gì.
Nói tiếp: “Nếu Đế Quốc Xà Yêu thực sự công chiếm được Địa Cầu, chúng ta qua đó cướp lại là được rồi.”
Hổ Yêu nói ngay: “Đế chủ anh minh!”
...
Đế quốc Bằng Yêu.
Một con đại bàng to lớn với một đôi mắt giống như tia chớp, nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh ở giữa đại sảnh.
“Xà tộc, nhịn không được rồi à? Có lẽ đây là một cơ hội.
Địa Cầu cũng nên thay đổi chủ nhân.”
Vừa nghe đến đây, tất cả đại bàng phía dưới đều hiện ra một tia hưng phấn, vô cùng háo chiến, ở trong đại sảnh nhộn nhạo qua lại.
Loại cảm giác này... giống như trong nháy mắt tiếp theo, những con đại bàng này sẽ hóa thành những tia chớp mạnh mẽ nhất, phóng thẳng ra ngoài, phá hủy mọi thứ.
...
Đế quốc Hùng Yêu.
Hùng Đế trắng trẻo mập mạp, còn mang theo bong bóng nước mũi.
“Bang!”
Lúc này, bong bóng nước mũi đột nhiên tan vỡ, làm cho Hùng Đế bừng tỉnh.
Hắn nhàn nhạt nhìn quả cầu thủy tinh ở giữa đại sảnh.
Trong miệng không khỏi lẩm bẩm: “Muốn đánh như thế nào thì đánh, chỉ cần không cản trở việc ta ngủ là được.”
Dứt lời, Hùng Đế lại một lần nữa nhắm mắt, nước mũi chậm rãi chảy ra.
...
Bây giờ, Địa Cầu có thể nói là được tất cả các thế giới và thế lực khác chú ý đến.
Xà đế nằm ở trong chiếc xe kéo màu vàng, hai tròng mắt giống như treo ở bầu trời, lộng lẫy, chói lọi.
Giống như muốn nhìn toàn bộ Địa Cầu vào trong mắt.
Mà vô số con rắn lớn và giao long thì đang không ngừng há mồm rít gào, tỏa ra một hơi thở vô cùng dữ tợn.
Bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra lực lượng khủng bố nhất, tàn sát tất cả các sinh linh trên Địa Cầu!
Cuối cùng, Xà đế há mồm, phát ra một tiếng vang lớn làm trời đất như nứt ra.
“Giết!”
Ngay lập tức, tất cả các rắn lớn và giao long điên cuồng rít gào, hơi thở vô cùng đáng sợ, thế như sấm đánh, xông về phía kinh đô.
Không gian tan nát, gió lộng như núi.
Khủng bố làm cho người ta sợ hãi tới cực hạn.
Đừng nói ngăn cản, trực tiếp đối mặt cũng sẽ nháy mắt bị nghiền thành bột phấn.
Tất cả các cường giả sau một hồi đấu tranh, trong lòng tuyệt vọng nói: “Xong!”
Nhưng bọn hắn cũng không chạy trốn mà cắn răng lao nhanh về phía nhóm rắn lớn và giao long.
Bọn họ phải dùng chính thân mình và lực lượng ngăn cản.
Chết không nuối tiếc!
Bởi vì, Địa Cầu này là nhà của bọn hắn, bọn hắn tuyệt không cho phép chính mình nhìn nó bị phá hư.
Một màn này, tất cả đều xuất hiện ở trong mắt đế chủ của đế quốc Bằng Yêu, đế quốc Hồ Yêu.
Bọn họ sôi nổi lớn tiếng nói: “Khai chiến!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Nhưng cũng đúng lúc này, bên trong đại học Hoa Thanh của kinh đô đột nhiên lóe lên lít nha lít nhít tia sáng, sau đó giống như hạt mưa rơi xuống.
Mạnh mẽ, lẫm lệ.
Xuyên qua vô số rắn lớn, giao long, thậm chí là Xà soái, Xà tôn và Xà đế, hoa máu bắn tung tóe, tùy ý nở rộ.
Trong phút chốc, Địa Cầu đang chiến tranh ngập trời lập tức trở nên yên tĩnh.
Sức sống của tất cả rắn lớn, giao long nháy mắt tiêu tán, tiếng gầm gừ, tiếng rống giận... Đột nhiên im bặt.
Đồng thời một bàn tay màu vàng che khuất bầu trời quơ qua ngang, nắm hết tất cả rắn lớn và giao long như nắm những con gà con.
Ngay sau đó, bàn tay vàng đó rơi vào trong đại học Hoa Thanh của kinh đô, giống như một viên đá rơi vào trong biển rộng, nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Yên tĩnh!
Toàn bộ hiện trường, toàn bộ thế giới, thậm chí là toàn bộ vũ trụ... đều yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều há to miệng, trừng lớn tròng mắt, nhìn bầu trời trống rỗng của kinh đô, cả người ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận