Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 420: Gặp nhau, nhẹ nhàng!

Chuyện vừa xảy ra ở hành lang và phòng VIP số 6 đều rơi vào trong mắt những người ở nhà hàng vịt nướngTụ Đức.
Tiếng bàn tán như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác.
“Trời ạ, hai người kia thật sự lăn ra ngoài … Hơn nữa còn lăn rất xa."
“Mấy người này thật quá kỳ quái!"
“Quả thực... không thể tưởng tượng nổi."
“Suỵt! Im nào, ngươi có biết người vừa rồi là ai không hả?"
“Ai chứ?"
“Lư Tùng Nghĩa!"
“Lư gia... Lư Tùng Nghĩa? Ý của ngươi là Lư Tùng Nghĩa, một trong Tứ công tử của kinh đô?"
“Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?"
“Oa!"
“Tại sao hắn lại bảo người của mình lăn đi? Mấy người trong phòng VIP số 6 kia là ai?"
“Không quen biết."
“Có chút lạ mắt."
“Đặc biệt là đám người trước đó, ta nghe giọng nói giống như tới từ nơi khác."
“Người bên ngoài lại có thể làm cho Lư Tùng Nghĩa ăn nói khép nép như thế sao?"
“Chẳng lẽ bọn họ là con trai của vị tổng đốc địa phương nào đó?"
“Đừng thảo luận nữa, đó không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc."
....
Phòng VIP số 6.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở liên tục vang lên trong đầu Từ Khuyết.
“Đinh! Chúc mừng ngài thành công ra vẻ khiến mọi người phải ngước nhìn, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngài thành công ra vẻ thần bí, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngài thành công ra vẻ mình rất cường đại, đạt được 1000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngài thành công ra vẻ mình là vô địch, đạt được 1000 điểm khoác lác."
....
Vừa nghe thấy giọng nói này, khóe miệng của Từ Khuyết không khỏi cong lên.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Hôm nay tới nhà hàng vịt nướngTụ Đức thật là một quyết định chính xác.
Hì hì, lần nào đi với Diệp Húc cũng đều có thể đạt được điểm tích lũy, người này quả là ngôi sao may mắn của mình mà!
Một lúc lâu sau, Từ Khuyết mới nói: “Diệp Húc, các ngươi cũng rất biết tìm chỗ ăn uống đấy. Ta dám đảm bảo, vịt nướng ở đây tuyệt đối là chính tông và ăn ngon nhất toàn bộ kinh đô! Đợi lát nữa đừng khách sáo ha, ăn nhiều một chút, ăn thoải mái!"
Từ Khuyết vung tay lên, dáng vẻ kia thật giống như nhà hàng vịt nướngTụ Đức này là do nhà hắn mở.
Diệp Húc nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không khách sáo, rốt cuộc đã có người trả tiền rồi. Chúng ta mạn phép ăn trước, Từ Khuyết, ngươi đi thong thả?"
“Hả?” Từ Khuyết hơi sửng sốt một chút.
Lý Dũng bên cạnh vội nói: “Diệp Húc nói giỡn thôi, ngươi đừng coi là thật. Từ Khuyết, mới vừa rồi thật sự cám ơn ngươi, đợi lát nữa phải uống với chúng ta vài ly đấy."
Từ Khuyết xua tay nói: “Làm sao ta coi đó là thật được? Đúng đúng đúng, đợi lát nữa phải uống nhiều một chút!"
Tiếp theo, mọi người lần lượt ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.
Có rượu có thịt, đó là cách tốt nhất để xích lại gần nhau hơn.
Chẳng mấy chốc thì quan hệ giữa mọi người đã trở nên gần gũi hơn nhiều, ai nấy đều trò chuyện và cười nói thật sôi nổi.
Bữa cơm này kéo dài cho tới tối, lúc này cả nhóm mới rời đi nhưng vẫn chưa đã thèm.
Từ Khuyết nói: “Các ngươi mới đến kinh đô, hẳn còn chưa tìm được chỗ ở đúng không? Để ta sắp xếp giúp các ngươi nha?"
Đồ Thành Minh nói: “Không cần đâu, chúng ta đã tìm được chỗ ở rồi."
Từ Khuyết mới vừa chuẩn bị nói cái gì đó thì di động đột nhiên vang lên tiếng chuông nhẹ nhàng.
Từ Khuyết nói: “Bây giờ qua đó?"
“Chuyện này..."
“Được rồi, ta đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Khuyết nhìn Diệp Húc và mọi người, có chút áy náy nói: “Xin lỗi nhé, ta tạm thời có chút việc..."
Lý Dũng liên tục nói: “Không sao, không sao, ngươi đi làm việc của mình đi."
“Được rồi, vậy chúc các ngươi có khoảng thời gian vui vẻ ở kinh đô." Từ Khuyết nói.
Chờ sau khi Từ Khuyết đi xa, Đồ Thành Minh mới nhịn không được hỏi: “Diệp Húc, rốt cuộc thì Từ Khuyết là ai thế?
Hình như cái tên Lư Tùng Nghĩa gì đó có lai lịch không nhỏ, nhưng hắn lại sợ hãi Từ Khuyết tới như vậy."
Diệp Húc lắc đầu nói: “Ta chỉ biết hắn là học sinh của đại học Hoa Thanh chúng ta, còn sáng lập một nhóm gì đó gọi là bang Tạc Thiên."
Đồ Thành Minh hơi suy tư một chút, khẽ hỏi: “Bang Tạc Thiên?"
Lý Dũng nói: “Đừng để ý tới mấy cái đó, hôm nay vất vả lắm chúng ta mới tụ họp đầy đủ, cần phải tâm sự cho tốt mới được. Diệp Húc, hoàn cảnh ở đại học Hoa Thanh thế nào?
Các lão sư có đặc biệt khắc nghiệt không? Nhiệm vụ học tập có nặng lắm không? Có phải các bạn học đều chăm chỉ và chăm chỉ học hành không?
..."
Lý Dũng liên tục hỏi vài vấn đề.
Đồ Thành Minh và Thẩm Lượng đều nhìn Diệp Húc với ánh mắt chờ mong.
Hiển nhiên là cả ba rất hứng thú đối với những việc ở đại học Hoa Thanh.
Diệp Húc nghĩ đến giáo sư Đỗ Lỗi, người dẫn hắn đi ăn lẩu, xiên que mỗi ngày, nghĩ đến các bạn học ngày nào cũng ăn uống khiến cho cân nặng không ngừng tăng lên.
Diệp Húc đột nhiên nghẹn lời không biết phải nói gì.
“Hoàn cảnh ở đại học Hoa Thanh cũng không tệ lắm. Các lão sư rất hiền lành, nhiệm vụ học tập cũng... cũng... khá tốt."
Diệp Húc chỉ mới nói mấy câu, nhưng Lý Dũng cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, đôi mắt càng ngày càng sáng rực.
Hắn không khỏi tán thưởng: “Đại học Hoa Thanh thật sự quá tuyệt, sau này ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để thi đậu!"
“Ta cũng vậy!” Thẩm Lượng nói.
“Cả ta nữa!” Đồ Thành Minh nói.
Diệp Húc khích lệ: “Nhất định các ngươi sẽ làm được."
Lý Dũng đặt tay lên vai Diệp Húc, nói: “Đêm nay ngươi đừng về, chúng ta đã thuê một phòng ở kinh đô.
Hì hì, căn phòng kia thực sự tốt hơn nhiều so với thành phố Hán chúng ta."
Diệp Húc suy nghĩ một lúc, xác thật đã lâu rồi hắn không gặp mấy người bạn tốt của mình, vì thế gật đầu nói: “Được rồi."
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu thì đã đi vào trong một khách sạn nhấp nháy đèn neon.
Trong khách sạn có sàn trải thảm đỏ, ánh sáng dịu nhẹ, nhiệt độ vừa phải, trong không khí còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái.
Lý Dũng ngồi trên chiếc giường mềm mại, hỏi: “Diệp Húc, hiện tại ngươi có được bao nhiêu điểm năng lượng rồi?"
Diệp Húc trả lời: “Không rõ nữa, dạo gần đây ta không có kiểm tra."
Đồ Thành Minh nói: “Diệp Húc chỉ cần đánh rắm một cái là đã tiến bộ vượt bậc rồi, đương nhiên là không biết rõ điểm năng lực của mình. Rốt cuộc thì làm gì có ai rảnh rỗi kiểm tra mỗi ngày?"
Thẩm Lượng đẩy cặp kính gọng đen lên rồi nói: “Nếu là ta thì ta sẽ kiểm tra mỗi ngày."
“Thôi thôi, mọi người đừng có so sánh với Diệp Húc nữa, tên này quá biến thái rồi...” Lý Dũng xua xua tay nói.
Diệp Húc có chút dở khóc dở cười, biến thái? Thế quái nào mà hắn trở thành biến thái rồi?
Ban đêm, tiếng cười đùa và bàn tán không ngớt vang lên trong phòng khách sạn, mọi người tán gẫu vô cùng hăng say.
....
Ở một nơi khác.
Bên trong một biệt thự xa hoa.
Tên to con và tên mặt tròn co rúm như những con chó đứng bên cạnh hồ bơi.
Mà Lư Tùng Nghĩa thì mặc đồ bơi lao nhanh trong nước như một con báo biển.
Một lát sau, hắn đứng dậy và đi trên mặt nước như đi trên đất bằng, chậm rãi đi tới thành hồ bơi.
Đồng thời, tất cả vệt nước trên người hắn cũng đã tự động bốc hơi.
Đợi đến khi Lư Tùng Nghĩa thảnh thơi nằm trên ghế thì tên to con mới dám lên tiếng: “Lư... Lư thiếu gia, vô cùng xin lỗi, hôm nay ta đã gây rắc rối trong nhà hàng vịt nướng Tụ Đức."
Lư Tùng Nghĩa nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Không sao."
Tên mặt tròn hỏi: “Lư thiếu gia, rốt cuộc thì cái người tên Từ Khuyết kia là ai?"
Từ Khuyết!
Sau khi nghe thấy cái tên này, Lư Tùng Nghĩa đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt nham hiểm, biến hóa liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận