Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 526: Kinh Ngạc, Tặng Ma Kiếm!

Sau khi Trọng Lâu nhìn thấy đám người Diệp Húc, trong lòng hắn cảm thấy hơi rùng mình.
Hắn chắp hai tay lại rồi nói: "Đại nhân Chúa Cứu Thế, Naruto, Esthers, xin chào mọi người."
Vừa nghe thấy hắn nói lời này, trong lòng Cố Lưu Phương và hai đệ tử Thục Sơn bên cạnh đều chấn động mãnh liệt.
Phải biết rằng…
Người trước mặt chính là Ma Tôn Trọng Lâu!
Hắn là bá chủ thiên hạ, độc nhất vô nhị!
Đã bao giờ thấy hắn đối xử với người nào một cách cung kính như vậy chưa?
Đúng là... Không thể tưởng tượng được!
Mấy người ăn mặc kỳ lạ trước mặt này là ai?
Naruto xoa trán, nhe răng cười nói: "Trọng Lâu, ngươi cũng vậy."
Esdeath ôm cánh tay của Diệp Húc, ngọt ngào nói: "Đại nhân Chúa Cứu Thế, ta rất nhớ ngươi nha."
Diệp Húc ho nhẹ một tiếng.
Nhưng, Esdeath vẫn ôm chặt lấy hắn, không hề có ý định buông tay.
Vì vậy, Diệp Húc đành phải không để ý tới, hắn gật đầu về phía Trọng Lâu coi như chào hỏi.
Sau đó, hắn tập trung sự chú ý của mình vào nhóm chat bao lì xì Chư Thiên, nhanh chóng mở ra hệ thống phát sóng trực tiếp.
Quách Tương: Wow! Đại ca Chúa Cứu Thế, bọn họ đã đến thế giới Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3 rồi.
Quách Tương: Esdeath, nàng lại ôm lất đại ca Chúa Cứu Thế.
Hinamori Amu: Tương nhi ghen tị kìa.
Quách Tương: Mới... Mới không có đâu.
Hinamori Amu: Thật không? Lần sau, ta sẽ ôm đại nhân Chúa Cứu Thế, ngươi đừng tranh giành nha.
Quách Tương: Không được, đại ca Chúa Cứu Thế là của ta.
Hồng Thất Công: Những cái xung quanh đó... Là cương thi à? Thật đáng sợ nha.
Hồng Thất Công: Không sai, không tham gia nhiệm vụ là sự lựa chọn chính xác.
Lâm Chánh Anh: Những cương thi này chắc là bị khống chế bởi cổ trùng đặc biệt hoặc chất độc nào đó.
Quách Tương: Đây có phải là độc dược của Đường Môn trong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3 không?
Lâm Chánh Anh: Có thể.
Iron Man: Mấy thứ cương thi xác chết kinh khủng này.
Iron Man: Nếu ta tham gia vào nhiệm vụ này, vài quả đạn pháo bay tới là tất cả chúng sẽ phát nổ ra thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Chánh Anh: Không thể! Những người này chắc sẽ có thể khôi phục lại bình thường được.
Iron Man: Vậy thì không cho nổ nữa.
Quách Tương: Khôi phục à? Có phải dùng Ngũ Độc Thú không?
Quách Tương: Nói đến Ngũ Độc Thú, ta lại nhớ tới Đường Bảo, nàng rất đáng yêu.
Hoa Thiên Cốt: Ta vừa mới nói với Đường Bảo rồi, nàng nhờ ta cảm ơn vì lời khen ngợi.
Quách Tương: Hì hì, Đường Bảo tốt quá.
Tần Thủy Hoàng: Ừm! Ăn ngon! Mấy ngày này, ta vẫn luôn yêu cầu đầu bếp hoàng gia để rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình.
Tần Thủy Hoàng: Bây giờ, cuối cùng cũng có tiến triển.
Tần Thủy Hoàng: Tuy không bằng Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma nhưng cũng không tệ.
Tần Thủy Hoàng: Vừa ăn món ngon vừa xem phát sóng trực tiếp là thích hợp nhất, sảng khoái quá!
Hồng Thất Công: Hắc hắc, cái này... Tần Thủy Hoàng, ta chính là nhà phê bình ẩm thực công bằng nhất, hay là ngươi để ta nếm thử xem? Sau đó ta sẽ cho đầu bếp hoàng gia ngươi một số vài ý kiến, được chứ?
Tần Thủy Hoàng: Được!
"Xoạt!"
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bao lì xì đỏ chói mắt.
Hồng Thất Công vội vàng lựa chọn nhận lấy.
Hồng Thất Công: Ừm! Miếng thịt này... Béo nhưng không ngấy, rất không tệ!
Tô Đại Cường: Thật không? Cho ta nếm thử đi.
Cát Tiểu Luân: Còn có ta nữa.
...
Diệp Húc nhìn một đám người muốn xin đồ ăn, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến món ăn của Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma.
Trong lòng hắn lẩm bẩm nói: Lần trước, bên trong Thiên Phần hình như có mấy con yêu thú không tệ, lần sau phải kiếm vài con khác để ăn mới được.
Một lúc sau, Diệp Húc mới khôi phục lại tinh thần.
Ý nghĩ khẽ động, một viên xúc xắc đen khổng lồ nhanh chóng chuyển động trên màn hình.
Cuối cùng, nó vững vàng dừng lại ở mặt “3 điểm”.
Đến lúc này, độ khó của nhiệm vụ và ban thưởng điểm tích lũy X3.
...
Thế giới Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3
Cảnh Thiên thấy đã hết nguy hiểm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại lần nữa đứng khoanh tay, đắc ý nói: “Thế nào?
Ta đã nói rồi, chúng ta chắc chắn sẽ không sao mà.”
Hứa Mậu Sơn tán thưởng nói: “Lão đại giỏi quá!”
“Đương nhiên! Nếu không, sao lại ta lại là lão đại của ngươi chứ?” Cảnh Thiên cười nói.
Diệp Húc hỏi: “Ngươi là Cảnh Thiên?”
“Đúng vậy, ngươi biết ta sao?” Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Diệp Húc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cảnh Thiên rồi nhẹ gật đầu.
Mặc dù Cảnh Thiên trước mặt hắn không đẹp trai bằng "Hồ Ca".
Nhưng cũng coi như là đẹp trai.
Cảnh Thiên sờ mũi, cười nói: "Xem ra… Cảnh Thiên ta đã là người nổi tiếng rồi!"
Diệp Húc cười lắc đầu, sau đó hắn nhìn về phía người đàn ông bên cạnh có làn da trắng như tuyết, trên người mặc áo choàng màu trắng, sắc mặt tràn đầy vẻ cảnh giác, hắn nói: "Ngươi chắc là Cố Lưu Phương đúng không?"
Cố Lưu Phương chắp tay nói: "Là ta, xin hỏi các hạ là ai?"
Diệp Húc không có trả lời mà là mỉm cười nói: "Quả nhiên, rất giống một khối đậu hũ trắng to lớn."
Hắn dừng một chút lại nói: "Hôm nay trời đã tối rồi, Cảnh Thiên, ngươi dẫn chúng ta tới một chỗ nghỉ chân được không?"
Cảnh Thiên cười nói: "Chỗ nghỉ chân, tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng cái này..."
Cảnh Thiên vừa nói chuyện vừa không ngừng xoa tay, rõ ràng là muốn tiền.
Diệp Húc nói: "Trọng Lâu, không phải ngươi có thanh kiếm muốn tặng cho Cảnh Thiên sao?"
Trọng Lâu không dám chần chờ chút nào, tùy ý vung tay lên.
"Đinh đang!"
Một thanh ma kiếm cổ xưa tràn ngập sát khí rơi trên mặt đất, nửa thân kiếm trực tiếp cắm thẳng xuống mặt đất như cắt đậu phụ.
Cảnh Thiên lập tức tròn xoe mắt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ma kiếm, không khỏi cảm thán: "Thân kiếm này, nét chạm trổ này, độ ắc bén này...
Hơn nữa, nó còn mang nặng cảm giác cổ xưa.
Đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt, một thanh kiếm cổ tốt!"
Hứa Mậu Sơn nói: “Lão đại, ngươi cho ta xem với, cho ta nhìn đi.
Wow!
Đúng là một thanh kiếm tốt!”
Hà Tất Bình cũng nhìn chằm chằm vào ma kiếm với một vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Diệp Húc mỉm cười nói: "Ngươi coi như thanh kiếm này làm chi phí ăn ở của chúng ta, ngươi thấy thế nào?"
Cảnh Thiên không chút do dự gật đầu, nói: "Được, mặc cả xong!"
Vừa dứt lời, Cảnh Thiên cũng rút ma kiếm ra.
Hứa Mậu Sơn vội vàng nói: "Lão đại để ta giúp ngươi."
"Được?
Cái gì!
Thanh kiếm này... Sao lại khó rút ra như vậy?"
Hứa Mậu Sơn gần như đã dùng hết sức lực.
Thế nhưng, thanh ma kiếm cắm trên mặt đất vẫn bất động, nó như thể đã bén rễ sâu dưới đất vậy.
Cảnh Thiên nói: "Đi ra, đi ra! Nhìn ta này!"
Cảnh Thiên xoa xoa tay mình rồi dùng hết sức rút kiếm ra.
"Xoạt!"
Nhưng, lúc này thanh ma kiếm lại giống như một cọng rơm, rút ra rất dễ dàng.
Sức lực của Cảnh Thiên đột ngột bị thu lại nên khiến cho cả người hắn ngã ngồi ở trên mặt đất, che mông kêu đau.
“Lão đại, ngươi không sao chứ?” Hứa Mậu Sơn vội vàng hỏi thăm rồi đỡ Cảnh Thiên đứng dậy.
Cảnh Thiên xoa xoa cái mông của mình rồi nói: "Ta có thể có chuyện gì chứ? Thế nào?
Lão đại của ngươi giỏi chứ?
Ta có thể rút bảo kiếm ra rất dễ dàng."
“Không hổ danh là lão đại.” Hứa Mậu Sơn giơ ngón tay cái lên nói.
Ngay sau đó, Cảnh Thiên nhìn từ trên xuống dưới đáng giá thanh ma kiếm, hắn nghi ngờ nói: “Thanh bảo kiếm này sắc bén như vậy, kết cấu cũng rất tốt.
Nhưng tại sao nó lại nhẹ như thế?
Chẳng lẽ... Cái này chỉ có kiểu dáng thôi sao?
Nhiều người ăn ở như vậy...
Ta đây sẽ không mệt chứ!"
Hứa Mậu Sơn nói: "Lão đại, để ta giúp ngươi cầm kiếm."
Cảnh Thiên đưa thanh kiếm cho hắn mang ra ngoài.
"Bang!"
Hứa Mậu Sơn nhìn thấy Cảnh Thiên lấy kiếm ra dễ dàng như vậy nên cho rằng kiếm thực sự rất nhẹ.
Nhưng, sau khi hắn nhận kiếm lại giống như đã cầm lấy một ngọn núi lớn, trực tiếp đè hắn ngã trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận