Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 419: Cút đi, tự gánh hậu quả!

Lúc này, trong phòng VIP số 6 nhà hàng vịt nướng Tụ Đức.
Lý Dũng đánh giá chiếc bàn làm bằng gỗ, đèn lồng đỏ và các loại đồ sứ Thanh Hoa, khen ngợi: “Không gian trong nhà hàng vịt nướng Tụ Đức này quá tuyệt vời.
Ta cảm giác như mình lạc vào thời cổ đại.
Không!
Sợ là ngay cả cổ đại cũng khó có những món đồ trang trí như vậy."
Đồ Thành Minh đồng ý: “Cách trang hoàng và bày trí của nhà hàng vịt nướng Tụ Đức đúng là không tồi."
Thẩm Lượng nói: “Kinh đô vẫn là tuyệt nhất.
Sợ là thành phố Hán chúng ta không bao giờ có loại cửa hàng này đâu."
“Cốc cốc cốc!"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Dũng vui vẻ nói: “Hẳn là Diệp Húc tới."
Dứt lời, hắn nhanh chóng tiến tới mở cửa.
Nhưng xuất hiện ở trước mặt hắn lại là hai người đàn ông xa lạ.
Trong đó, một người cao lớn lên tiếng: “Xin chào ba vị."
Sự nghi ngờ hiện lên trong lòng Lý Dũng, nhưng hắn vẫn đáp lại: “Xin chào."
Người đàn ông cao lớn nói tiếp: “Chuyện là như thế này, lát nữa chúng ta phải chiêu đãi một nhân vật lớn của kinh đô ở nhà hàng vịt nướng Tụ Đức.
Nhưng các phòng VIP đều đã đầy người, hơn nữa vị đại nhân kia cực kỳ thích con số sáu.
Cho nên, không biết các ngươi có thể bỏ những thứ yêu thích, nhường gian phòng này cho chúng ta không?
Ở đây có một ngàn, xem như chúng ta đền bù cho các ngươi.
Các ngươi…… Cảm thấy thế nào?"
Lý Dũng, Thẩm Lượng và Đồ Thành Minh nghe vậy, sắc mặt cả ba lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mới có một ngàn mà muốn bọn họ nhường phòng?
Đây thật sự là một loại nhục nhã trần trụi!
Ba người đều là thiếu niên tuổi trẻ, nhiệt huyết bừng bừng, sao có thể chịu đựng sự nhục nhã này được?
Lý Dũng nói: “Xin lỗi, lát nữa chúng ta cũng phải chiêu đãi người khác, cho nên cần phải dùng phòng VIP."
Thẩm Lượng trực tiếp phun ra hai chữ: “Không cho."
Đồ Thành Minh nói: “Các ngươi cũng nghe rồi đấy.
Cho nên lấy lại tiền của mình đi.
Đi đường cẩn thận, không tiễn."
Sau khi nói xong, Đồ Thành Minh chuẩn bị tiến lên đóng cửa.
Người đàn ông mặt tròn lộ ra vẻ khó chịu, quát: “Chúng ta cho các ngươi mặt mũi mà lại không cần!
Đới Vũ, ngươi cũng quá cẩn thận rồi, đám kia chỉ là lũ nhóc nhà quê mới lên phố mà thôi, cần gì phải ăn nói lịch sự như vậy làm gì chứ?”
Thẩm Lượng trầm giọng nói: “Ngươi nói cái gì?"
Tên mặt tròn khinh thường nói: “Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?
Vậy được rồi …… Để ta lặp lại lần nữa!
Các ngươi mau chóng cút khỏi chỗ này cho ta, nếu không thì tự gánh hậu quả đi!"
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Một luồng hơi thở cuồng bạo tràn ra từ cơ thể tên mặt tròn rồi đè lên người Thẩm Lượng, Lý Dũng và Đồ Thành Minh giống như một ngọn núi khổng lồ, khiến bọn họ cảm thấy khó thở.
Trên mặt ba người đều lộ ra sự kinh ngạc.
Không ngờ tên mập này lại là một Linh Giả.
Hơn nữa còn là một Linh Giả rất mạnh!
“Hay cho câu tự gánh hậu quả!"
Lúc này trên hành lang chợt vang lên một giọng nói.
Tiếp theo, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú bước nhanh về phía bên này.
Người tới đúng là Diệp Húc.
Sau khi giọng nói của Diệp Húc vang lên, áp lực toàn bộ căn phòng nháy mắt biến mất như tro bụi.
Lý Dũng hưng phấn nói: “Diệp Húc, ngươi đã đến rồi."
Diệp Húc gật đầu, nói: “Ừ."
“Hửm? Ngươi là ai?” Tên mặt tròn nhướng một bên mày, trầm giọng hỏi.
Diệp Húc không có trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Hiện tại ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.
Lập tức lăn khỏi đây, nếu không, tự gánh hậu quả!"
“Xoạt xoạt!"
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng như giảm mạnh xuống âm độ.
Hai tên đàn ông lạ mặt kia không khỏi run lập cập.
Mà Lý Dũng, Đồ Thành Minh và Thẩm Lượng lại không hề cảm nhận được bất cứ sự khác thường nào.
Lúc này, hai tên kia đã hiểu hôm nay mình đã đá phải tấm ván sắt.
Vì thế, tên mặt tròn nói: “Được rồi, xem như ngươi có bản lĩnh, chúng ta chống mắt chờ xem!"
Sau khi nói xong, cả hai nhanh chóng rời đi.
Nhưng Diệp Húc lại tiến lên chặn đối phương lại, nói: “Ta đã nói rồi, lăn khỏi đây, không phải là đi. Nếu không thì tự gánh hậu quả đi."
Tên cao lớn khẽ biến sắc, nói: “Hoa Hạ chúng ta có một câu ngạn ngữ, làm người nên chừa lại một con đường, ngày sau còn có thể gặp lại nhau. Người anh em, ta khuyên ngươi đừng đi quá xa."
Diệp Húc không hề dao động, nói: “Lăn hay muốn gánh hậu quả?"
“Anh bạn, có phải ngươi và Hải Đào, Đới Vũ hiểu lầm nhau gì không? Có thể nể mặt Lư Tùng Nghĩa ta bỏ qua cho họ chứ?"
Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, dáng dấp như thư sinh chậm rãi đi tới.
Tên cao to và tên mặt tròn vừa thấy hắn, vẻ mặt trở nên cung kính rất nhiều, nói: “Lư thiếu gia."
Lư Tùng Nghĩa thản nhiên gật đầu, hắn không có nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Húc.
Diệp Húc nhàn nhạt nói: “Nể mặt? Tại sao ta lại phải nể mặt ngươi?"
Sau đó hắn lại quay sang nói với tên to lớn và tên mặt tròn: “Ta nhắc lại lần cuối cùng, lăn hay muốn gánh vác hậu quả?"
Sắc mặt của Lư Tùng Nghĩa lập tức trở nên khó coi, có điều ngay khi hắn vừa mới mở miệng thì nơi xa lại vang lên một giọng nói lớn.
“Người anh em Diệp Húc, thật quá trùng hợp! Không ngờ ngươi cũng ở chỗ này."
Sau khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia, vẻ mặt của Lư Tùng Nghĩa hơi biến đổi, hắn khẽ lẩm bẩm: “Từ Khuyết."
Diệp Húc gật đầu, nói: “Đúng là rất trùng hợp."
Từ Khuyết cười nói: “Đây là duyên phận, là duyên phận trời định!"
Lư Tùng Nghĩa ngắt lời: “Bang chủ Từ, đã lâu không gặp."
Nhưng Từ Khuyết dường như không nghe thấy lời nói của Lư Tùng Nghĩa, cũng căn bản không có nhìn thấy hắn.
Từ Khuyết đặt tay lên vai Diệp Húc, cười nói: “Chúng ta thật quá có duyên, chuyện này nhất định là do ông trời chú định. Còn chờ gì nữa, ngươi mau tới bang Tạc Thiên chúng ta làm phó bang chủ đi."
Tên mặt tròn thấy vậy, quát lớn: “Tiểu tử, Lư thiếu gia chúng ta đang nói chuyện với ngươi đó!"
Nụ cười trên mặt Từ Khuyết lập tức biến mất, giống như lập tức trở thành thần chết bước ra khỏi địa ngục, lạnh lùng nói: “Nếu ta không có nhớ lầm thì Diệp Húc đã bảo các ngươi lăn khỏi đây đúng không?"
“Ngươi…"
Tên mặt tròn mới vừa chuẩn bị lên tiếng thì Lư Tùng Nghĩa đã nói trước: “Lăn!"
Tên mặt tròn và tên cao to lập tức sửng sốt.
Lư Tùng Nghĩa quát lớn: “Ta bảo các ngươi lăn, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy à?"
Nghe vậy, sắc mặt của cả hai lập tức biến thành màu xanh trắng, cả người run rẩy, hai chân nhũn ra quỳ xuống đất.
Khi hai người chuẩn bị xin tha thì Lư Tùng Nghĩa lại quát to lần nữa: “Lăn!"
“Thịch thịch thịch!"
Ngay lập tức, cả hai không còn do dự gì nữa, nằm xuống lăn đi như hai quả bóng cao su. Bọn họ lăn từ phòng VIP cho tới hành lang, mãi đến khi ra tới cửa nhà hàng vịt nướng Tụ Đức thì mới lồm cồm bò dậy, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lư Tùng Nghĩa nhẹ giọng hỏi: “Từ Khuyết, Diệp Húc…… Như vậy các ngươi đã vừa lòng rồi chứ?"
Từ Khuyết nhàn nhạt nói: “Bây giờ ta muốn ăn vịt nướng với Diệp Húc, ngươi đi thong thả."
Lư Tùng Nghĩa liên tục nói: “Được, được. Ngoài ra, để bày tỏ lời xin lỗi trước đó, ta sẽ trả tiền cho bữa ăn của các ngươi. Vậy ta đi trước, các ngươi cứ ăn từ từ."
Sau khi nói xong, Lư Tùng Nghĩa đi ra phòng VIP rồi tự tay đóng cửa lại, cung kính như một người phục vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận