Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 508: Ngũ Hành Không Gian, Thiên Đình Cổ!

Nhưng người đàn ông áo xanh biết rất rõ... Hắn căn bản không có sự lựa chọn nào.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng thấy Ngưu Đạo Hữu còn đứng ngây như phỗng không nói lời nào, vì thế nhíu mày hỏi: "Ngưu Đạo Hữu?"
Lúc này, Ngưu Đạo Hữu mới phản ứng lại, cười nói: "Là người đầu tiên tiến vào Thiên Phần, đây là phúc phận của ta, đương nhiên là được rồi."
Người mặc áo bào màu vàng vừa ý gật đầu.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh vội nói: "Vậy thì ta cũng vào cùng với mọi người."
Người mặc áo bào màu vàng hơi bất ngờ nhìn đối phương, nhưng cũng không có nói thêm gì.
Trong suy nghĩ của hắn, có thêm người hỗ trợ dò đường Thiên Phần là một chuyện rất tốt.
Về phần dẫn đầu sẽ thu được bảo vật Thiên Phần?
Đó chỉ là nói cho vui miệng thôi.
Thế giới này, chung quy là cường giả vi tôn.
Ngươi cho rằng người đầu tiên tiến vào là có thể cầm được bảo vật một cách bình yên vô sự sao?
Vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi!
Từ Khuyết cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Tại sao ta lại xui xẻo như vậy chứ? Mới vừa đến Thiên Phần là đã đụng phải nhiều cường giả Địa Giới rồi!"
Mặc dù Từ Khuyết cũng biết việc dò đường hết sức nguy hiểm.
Nhưng tình thế hiện tại không ổn, hắn cũng chỉ có thể đi theo Ngưu Đạo Hữu, người áo xanh, Diệp Húc, Lực Vô Kỳ và người đàn ông to con về phía Thiên Phần âm trầm, không gian tan vỡ.
Tiểu Lão Hổ trên vai Ngưu Đạo Hữu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lấp loé tia sáng vàng nhìn quét một vòng, không biết là vừa khéo hay nguyên nhân gì khác, ánh mắt của Tiểu Lão Hổ dừng ở trên người Diệp Húc nhiều thêm mấy giây.
Tiếp theo, Tiểu Lão Hổ đột nhiên nói: "Kẻ lừa đảo, không biết tại sao người kia cho ta một cảm giác rất thoải mái."
"Thoải mái?" Ngưu Đạo Hữu nhìn theo ánh mắt của Tiểu Lão Hổ, nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện được gì, hỏi: "Đó là người quen của ngươi à?"
Tiểu Lão Hổ đáp: "Không biết."
Ngưu Đạo Hữu:....
Rất nhanh, sáu người đã đi tới trước Thiên Phần, bọn họ đưa mắt nhìn nhau sau đó cắn răng bước vào…
"Xoạt xoạt!"
Ngay tức khắc, gió lốc từ khắp bốn phương tám hướng trong không gian lập tức gào thét lao về phía sáu người.
Đối với việc này....
Mọi người vô cùng cẩn thận né tránh.
Ngưu Đạo Hữu khẽ quát một tiếng: "Dược huynh, cẩn thận!"
Dứt lời, Ngưu Đạo Hữu đẩy mạnh người đàn ông áo xanh sang một bên.
Mà vị trí người áo xanh vừa mới đứng lập tức xuất hiện một khe nứt sâu hoắm.
Thấy vậy....
Trên trán người đàn ông áo xanh toát ra lấm tấm mồ hôi, hắn cảm kích nói: "Cám ơn Ngưu Đạo Hữu."
Ngưu Đạo Hữu nói: "Dược huynh đừng khách sáo."
Những người còn lại cũng đã cảm nhận được sự khủng bố của Thiên Phần, bọn họ không khỏi xích lại gần Ngưu Đạo Hữu, càng thêm chú ý những biến hóa ở xung quanh.
Lúc này, trong không gian tan vỡ đột nhiên tràn ngập năm loại màu sắc hồng, cam, hoàng, lục, tím, khiến cho toàn bộ không gian trở nên mông lung.
Mà ở phía trước năm loại màu sắc đó có thể mơ hồ nhìn thấy một cung điện nguy nga.
Người đàn ông áo xanh hoảng sợ: "Ngũ Hành Không Gian! Mọi người cẩn thận, đó chính là Ngũ Hành Không Gian!"
Ngưu Đạo Hữu hỏi: "Ngũ Hành Không Gian là cái gì?"
"Đó là không gian vô cùng đặc thù, vô cùng nguy hiểm, muốn thông qua nó thì cần phải phối hợp với Ngũ Hành Chi Lực, nếu không thì sẽ bị Không Gian Chi Lực nghiền nát." Người đàn ông áo xanh ngưng trọng giải thích, "Mà sau khi thông qua Ngũ Hành Không Gian thì hẳn có thể tiến vào Thiên Phần chân chính."
"Thiên Phần mà người nói có phải là cung điện ở đằng trước không?" Ngưu Đạo Hữu lại hỏi lần nữa.
Nếu là trước đây, người áo xanh tuyệt đối sẽ không trả lời nhiều như vậy.
Nhưng Ngưu Đạo Hữu mới vừa cứu hắn một mạng, cho nên hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đúng vậy!
Hoặc nói chính xác hơn đó là Thiên Đình Cổ.
Cung điện của các Chí Tôn năm đó.
Các ngươi nhìn thấy những dãy cầu thang đó không?
Năm đó, mặc dù là cường giả cấp Phong Vương thì cũng phải bước từng bước một, bất cứ ai dưới Chí Tôn đều không được phép bay lên."
Lực Vô Kỳ vẫn luôn không nói gì ngạc nhiên hỏi: "Ngay cả cấp Phong Vương cũng không thể bay?"
"Đâu phải chỉ là không được bay? Cường giả cấp Phong Vương bình thường căn bản không có tư cách tiến vào Thiên Đình Cổ!" Người áo xanh nói.
"Tê!"
Mọi người không khỏi hít hà một hơi.
Bọn họ đều biết cường giả cấp Phong Vương mạnh tới mức nào, thế mà còn không có tư cách tiến vào Thiên Đình Cổ.
Rốt cuộc thì Thiên Đình Cổ có được lực lượng đáng sợ đến mức nào?
Người áo xanh nói: "Hiện tại chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng nghĩ cách thông qua Ngũ Hành Không Gian đi, nếu không đợi lát nữa thì chúng ta rất có thể sẽ chết ở chỗ này.
Chúng ta cần phải cân bằng hơn năm loại lực lượng mới có thể thông qua Ngũ Hành Không Gian."
Ngưu Đạo Hữu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như chỉ cân bằng năng lượng thì ta tương đối am hiểu. Các ngươi có nguyện ý tin tưởng ta không?"
Người to con bên cạnh lập tức nói: "Tin tưởng, ta nguyện ý tin tưởng ngươi."
Người áo xanh hơi chút nghi ngờ nhìn tên to con kia.
Nhưng lúc trước Ngưu Đạo Hữu đã cứu mạng mình, cho nên hắn cũng nói: "Tin tưởng."
"Ta thì không sao cả, chỉ cần có thể dẫn ta rời khỏi chỗ này an toàn là được." Lực Vô Kỳ lên tiếng.
Hiện giờ đa số đều đã lựa chọn tin tưởng.
Từ Khuyết và Diệp Húc có thể nói gì đây?
Bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu.
Tiếp theo, mọi người vây quanh Ngưu Đạo Hữu, đồng thời phóng thích năng lượng để Ngưu Đạo Hữu khống chế. Sáu người hình thành một cỗ năng lượng độc đáo theo hình vòng tròn, sau đó cả nhóm chậm rãi đi tới Ngũ Hành Không Gian.
"Xoạt xoạt!"
Khi bước vào Ngũ Hành Không Gian, mọi người đều cảm thấy như bước vào trong nước, cả người mơ hồ trôi nổi.
Không ai dám thả lỏng cảnh giác, tiếp tục vững bước đi về phía trước.
Không bao lâu, cả nhóm đã đi ra khỏi Ngũ Hành Không Gian.
Trước mặt....
Là một dãy cầu thang cao lớn, điêu lan ngọc thế, tinh oánh dịch thấu.
Linh khí nồng đậm như sương mù, tràn ngập khắp nơi, cảnh tượng giống như tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết, làm người mê muội.
Lực Vô Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Tất cả các bậc thang đều được làm từ linh thạch cực phẩm! Đây... Đây cũng quá xa xỉ rồi!"
Người đàn ông áo xanh cười nói: "Cái này mà là xa xỉ? Những thứ trong cung điện mới là bảo vật chân chính."
Lực Vô Kỳ cười hì hì, nói: "Mặc dù bên trong không có bảo vật, có được chiếc cầu thang bằng linh thạch này cũng coi như là một chuyến đi đáng giá."
Người đàn ông áo xanh lập tức nghiêm mặt nói: "Lực Vô Kỳ ngươi không cần có loại suy nghĩ như này! Nơi này chính là Thiên Đình Cổ, ai dám bảo đảm toàn bộ trận pháp đều đã biến mất? Chẳng may khi phá hư cầu thang lại kích phát cấm chế nào đó, kia tuyệt đối là chuyện đáng sợ đến cực điểm!"
Lực Vô Kỳ không khỏi rùng mình một cái.
....
Bên ngoài Thiên Phần.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng đã nhìn thấy tất cả những gì mà nhóm người Diệp Húc trải qua.
Hắn lẩm bẩm: "Thì ra là Ngũ Hành Không Gian."
Tiếp theo, hắn nhìn quét hiện một vòng xung quanh, nói: "Nếu là Ngũ Hành Không Gian, như vậy tốt nhất là năm người có cảnh giới xấp xỉ nhau tiến vào, đó mới là cách thỏa đáng nhất. Nhưng chúng ta cộng thêm Thiên Cực cũng mới chỉ có bốn người có thực lực tương đương nhau."
"Ha ha ha! Bốn người sao? Vậy thêm ta nữa là vừa đủ!" Một giọng nói hồn hậu đột nhiên vang lên.
Tiếp theo, một người đàn ông cao to, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ở phía trên không trung, nhấc lên một cơn cuồng phong.
Sau khi hắn vừa xuất hiện, bầu không khí tại hiện trường trở nên hơi trầm trọng.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng nói: "Loạn, không ngờ ngươi cũng tới đây."
Loạn cười to nói: "Vô nghĩa, ta là ai, ta là Loạn Vương! Nơi nào có hỗn loạn, nơi đó có mặt ta. Ta dám đảm bảo, một chốc lát nữa thôi thì nơi này sẽ trở nên hết sức hỗn loạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận