Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 314: Thức ăn ngon, Ma Nghiêm biến mất!

Mà trong khi mọi người nói chuyện phiếm thì Phùng Bảo Bảo lại hóa thành một bóng đen nhảy ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau đã đi vào trong rừng cây.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn một vòng, lẩm bẩm nói: "Chim, ở chỗ nào nhỉ? A, nhìn thấy rồi!"
Dứt lời, Phùng Bảo Bảo nháy mắt nhảy đến trên một cây đại thụ, nhanh chóng bắt một con lại một con chim bỏ vào trong túi.
Trong miệng còn không ngừng nói: "Không nên động nha, rất nhanh sẽ có thể biến thành thịt."
Chim: “…”
"Người nào?" Ma Nghiêm quát.
Đồng thời, thân hình hắn khẽ động, nhanh chóng đến sau lưng Phùng Bảo Bảo, đưa tay muốn bắt nàng lại.
Lực phản ứng của Phùng Bảo Bảo nhanh cỡ nào, nhẹ nhàng né qua bên cạnh.
"Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!" Ma Nghiêm kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay thành trảo, chuẩn bị mạnh mẽ bắt lấy.
Nhưng, kỳ lạ là, Phùng Bảo Bảo đã trực tiếp biến mất, không thấy gì nữa.
Ma Nghiêm nghi ngờ nói: "Người đâu rồi?"
Lúc này, Phùng Bảo Bảo không biết nhặt được một cành cây khô ở đâu, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Ma Nghiêm.
"Đùng!"
Một âm thanh nặng nề có chút rạo rực vang lên trong rừng cây, Ma Nghiêm thẳng tắp ngã trên mặt đất, triệt để không có tiếng động gì nữa.
Phùng Bảo Bảo nháy con mắt, nói: "Hoa Thiên Cốt nói không thể đánh nhau ở đây.
Nếu chôn hắn thì... chắc là không biết ta đánh nhau đâu?"
Nói làm là làm, Phùng Bảo Bảo cầm lấy cành cây đào một cái hố.
Không bao lâu sau, một cái hố to sâu bằng một người xuất hiện.
Phùng Bảo Bảo chôn Ma Nghiêm gọn gàng trong hố, chỉ để lại một cái đầu ở bên ngoài hô hấp.
Sau đó, lại tưới lên một ít nước để cho đất càng cứng hơn.
Cuối cùng, tìm đến một đống lá cây, sau đó phủ đống lá cây lên đầu Ma Nghiêm.
Phùng Bảo Bảo thấy thế, lúc này mới hài lòng gật đầu nói: "Như vậy chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."
Sau đó, thân hình của nàng lại léo lên, một lần nữa trở lại phòng cho khách.
Tiếp theo, dời lực chú ý vào trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Phùng Bảo Bảo: @ Tiểu Đương Gia @ Yukihira Soma, tới làm đồ ăn.
Lập tức, ánh sáng màu hồng chói mắt xuất hiện trên màn hình.
Bao lì xì!
Yukihira Soma: Đây là... chim trong rừng cây phái Trường Lưu?
Tiểu Đương Gia: Không tệ!
Quách Tương: Cho nên, Bảo Nhi tỷ vừa mới ra ngoài bắt chim rồi?
Phùng Bảo Bảo: Ừm!
Hồng Thất Công: Ha ha, đừng quản nhiều như vậy, Tiểu Đương Gia, Yukihira Soma nhanh làm đồ ăn đi, ta đã chờ không nổi nữa rồi.
Tần Thủy Hoàng: Không sai, không sai!
Hòa Thượng Vô Tâm: A di đà phật.
Pikachu: Pika pika.
Yukihira Soma: Giao cho chúng ta đi!
Tiểu Đương Gia: Tốt.
Trong nhóm chat lại rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người không rời mắt nhìn chằm chằm màn hình của nhóm chat.
Tất cả bọn hắn đều chờ mong thức ăn ngon xuất hiện.
Một lát sau, nhóm chat bao lì xì Chư Thiên vang lên một âm thanh.
Yukihira Soma: Hoàn thành!
Tiểu Đương Gia: Ta cũng hoàn thành!
Sau một khắc, hai ánh sáng màu hông chói mắt xuất hiện trên màn hình.
Bao lì xì!
"Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được thức ăn ngon của Yukihira Soma * 1."
"Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được thức ăn ngon của Tiểu Đương Gia * 1."
Diệp Húc nhìn hai cái chén một xanh, một trắng ở trước mặt, nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm giác cả người đều thư sướng hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn không kịp chờ đợi cầm lấy cái chén màu xanh.
Đây là thức ăn do Tiểu Đương Gia nấu.
Chậm rãi mở cái nắp ra.
"Xoạt!"
Một đạo khí trụ màu vàng phun lên.
Mùi này!
Quá thơm!
"Ùng ục!"
Diệp Húc nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, sau đó không kịp chờ đợi gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
"Bẹp!"
Nhẹ nhàng nhai, thịt giống như đạn pháo, nổ tung ở trong miệng.
Nước trong thịt văng ra, cả miệng đầy mùi thơm.
"Thật ngon!" Diệp Húc tán thưởng.
Tay của hắn giống như không nghe sai khiến, không ngừng nhét thịt còn lại vào trong miệng.
Rất nhanh, nguyên một chén thịt đã bị ăn sạch sẽ.
Đợi cho dư vị qua đi, Diệp Húc mới chậm rãi dời ánh mắt lên cái chén màu trắng.
Đây là đồ ăn do Yukihira Soma nấu.
"Kẽo kẹt!"
Diệp Húc mở nắp ra, đồng thời gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.
"Hô!"
Trong chốc lát, Diệp Húc cảm thấy mình giống như đi tới trên thảo nguyên bát ngát.
Trước mặt thổi tới từng cơn gió nhẹ.
"Vù!"
Lúc này, một con chim lớn đột nhiên xuất hiện dưới người hắn, đồng thời chở Diệp Húc bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm.
Xuyên qua đám mây như bông gòn, ngồi lên cầu vồng bảy màu, rạo rực dưới ánh mặt trời chiều...
Mọi thứ vô cùng nhẹ nhàng, khoan khoái, tự tại.
Sau khi ăn hết thịt trong cái chén màu trắng, Diệp Húc mới hồi phục tinh thần lại.
Lần nữa cảm thán nói: "Thật ngon!"
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Anh anh anh! Món ăn Yukihira Soma làm thật quá ngon, ta cảm thấy giống như có một con chim khổng lồ chở ta đi dạo khắp nơi.
Hồng Thất Công: Món ăn của Tiểu Đương Gia cũng rất tuyệt, đáng tiếc hơi ít một chút.
Quách Tương: Thật à? Ô ô ô, ta không cướp được món ăn của Tiểu Đương Gia.
Tần Thủy Hoàng: Quá ngon! Ta hôm nay đoán ăn những thứ khác lại không thấy ngon miệng nữa rồi.
Naruto: Sau này ta sẽ không còn ăn ramen nữa.
Boruto: Ramen thật là thơm.
Naruto: …
Cát Tiểu Luân: Hắc hắc, thật ngon!
Hòa thượng Vô Tâm: A di đà phật, hương vị rất tốt. Nhưng hình như không có hiệu quả gia tăng công lực như trước đó.
Bao Chửng: Lại có thịt ăn! Ta vừa bị mẫu thân kéo đi nhìn thi thể, lại bỏ lỡ mất.
Bao Chửng: Mặt khác, Vô Tâm, ngươi lại vừa đánh lấy phật hiệu, vừa ăn thịt chim...
Hòa thượng Vô Tâm: Rượu thịt chỉ đi ngang qua ruột, Phật Tổ thì ở trong lòng, A di đà phật, ăn ngon!
Bao Chửng:...
Ngụy Vô Tiện: Ha ha! Vô Tâm, thú vị, thật sự là quá thú vị, có rảnh hai huynh đệ chúng ta giao lưu trao đổi một chút đi.
Hòa Thượng Vô Tâm: Tốt, nhưng ta không chơi gay.
Ngụy Vô Tiện:...
Hồng Miêu: Ta còn từ chưa từng ăn qua món ăn ngon như vậy, quá tuyệt vời.
Na Tra: Xí, cái này đáng là gì chứ? Lần trước bọn hắn dùng thịt Thần Tiên nấu, món đó mới gọi là món ăn ngon!
Hồng Miêu: Thịt Thần Tiên?
Orochimaru: Thịt Thần Tiên đúng là rất ngon, hắc hắc.
Phùng Bảo Bảo: A, ăn xong.
Pikachu: Pika pika.
...
Hôm sau.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng chói lọi.
Trên quảng trường, một đám đệ tử phái Trường Lưu đang múa kiếm, kiếm khí bừng bừng, phấn chấn.
Chăm chú, nghiêm túc!
Vô cùng khắc khổ.
Sở dĩ phái Trường Lưu có thể trở thành tiên môn đứng đầu mà lại kéo dài không suy.
Không chỉ là bởi vì có được pháp thuật và Thần khí trấn giáo cường tuyệt.
Nguyên nhân quan trọng hơn chính là đệ tử bọn hắn rất cố gắng.
Mặc dù, đám người Diệp Húc thấy kiếm pháp của bọn hắn vô cùng vụng về.
Nhưng, tinh thần của bọn hắn lại làm cho đám người Diệp Húc liên tục gật đầu.
Lúc này, mấy tên đệ tử vội vã chạy tới.
"Không tốt, không thấy sư thúc Ma Nghiêm đâu nữa."
"Cái gì? Sao lại không thấy sư thúc Ma Nghiêm?"
"Mau nói rõ ràng!"
Đám đệ tử nghe thấy vậy thì nhao nhao dừng lại, kinh hoảng hỏi.
Ma Nghiêm, một trong ba tôn, là một Định Hải Thần Châm của phải Trường Lưu.
Tất cả mọi người không muốn hắn xảy ra chuyện.
"Ta... Ta cũng không biết.
Mỗi ngày sư thúc Ma Nghiêm đều sẽ rời giường đúng giờ, tu luyện.
Nhưng, hôm nay chậm chạp không đi ra ngoài.
Thế là ta gọi mấy tiếng, nhưng cũng không thấy sư thúc Ma Nghiêm trả lời.
Sau khi mở cửa đi vào mới phát hiện sư thúc Ma Nghiêm không có ở trong phòng." Đệ tử hơi lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận