Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 331: Trở về, áp lực!

Lý Đề Đốc và Vạn Vân nói chuyện ngày càng sôi nổi.
Mãi cho đến khi điện thoại di động của Lý Đề Đốc vang lên, lúc này cả hai mới tiếc nuối chào tạm biệt.
Nhưng nụ cười trên mặt Vạn Vân vẫn như cũ không hề giảm bớt.
Nóng lòng không chờ nổi cầm điện thoại lên, loay hoay một lúc.
“Alo, Bình tỷ, ngươi biết có ai vừa tới nhà ta không?
Haha! Chính là thị tiểu Lý.
Tiểu Lý nào? Đương nhiên là Lý Đề Đốc.
Ha ha ha!
Gọi hắn tiểu Lý thì có sao chứ?
Sau này, A Húc nhà ta cũng sẽ là Đề Đốc, còn ta đây chính là mẹ của Đề Đốc!
Ta chưa nói cho ngươi sao?
Há, có lẽ ta đã quên.
A Húc nhà ta đã là Linh Giả Lục Phẩm rồi.
Ha ha ha!
Còn có một chuyện, từ nay trở đi ta chính là giám đốc ở bộ quản lý tổng hợp của công ty chúng ta.
Đương nhiên, ta cũng rất không muốn.
Dù sao thì giám đốc phải phụ trách quá nhiều thứ.
Nhưng, cả chủ tịch tiểu Lý cũng tới tận nơi để mời rồi.
Nói gì mà người giỏi thường nhiều việc.
Ta đây cũng không còn cách nào.
Ai…”
Vạn Vân bla bla một trận vào điện thoại.
Khóe miệng Diệp Húc hơi co rúm lại.
Tiểu Lý?
Mẹ, vừa rồi ngươi còn gọi một tiếng “Ngài” mà.
Còn nữa, ngươi mà không muốn làm giám đốc? Mũi cũng sắp hạnh phúc đến nổi bong bóng rồi…
Người tài giỏi thường nhiều việc? Không chừng tới lúc vào làm, hằng ngày ngươi cũng chỉ uống trà, đọc báo thôi, khổ cực chỗ nào chứ?
Còn có, mẹ à…… không phải hôm qua ngươi còn chị chị em em với dì Tưởng Bình à?
Sao hôm nay lại bắt đầu khoác lác khoe mẽ rồi?
Diệp Húc thật sự không biết nói gì.
Sau khi ăn cơm trưa, Diệp Húc lấy chiếc nhẫn không gian vừa làm xong ra, nói: “Mẹ, sau này cố gắng đeo nó càng nhiều càng tốt.”
“Cái này… có giá trị lắm hả?” Mẹ cẩn thận quan sát nhẫn không gian, hỏi.
Diệp Húc gật đầu: “Đúng vậy.”
Có giá trị?
Nhẫn không gian, đặc biệt là nhẫn được Diệp Húc làm ra, đâu chỉ bằng có giá trị là hình dung được?
Vạn Vân vội cất gọn nhẫn vào trong túi, nghiêm túc nói: “Được!”
Sau khi ăn cơm trưa, Diệp Húc nhẹ nhàng nhảy lên, vẽ một vệt sáng trên bầu trời, rồi chạy thật nhanh tới kinh đô.
Lúc này, cổng trường đại học Hoa Thanh.
Một nhóm thanh niên để đầu đinh đứng trước cửa lớn, bên cạnh còn đặt một số băng rôn biểu ngữ.


Đại học Hoa Thanh, có dám đấu một trận hay không?



Tông Môn vô địch, Hoa Thanh rác rưởi!



Quỳ cầu bại một lần!


Đám học sinh trường Hoa Thanh vừa thấy vậy thì cả người đã tức đến run rẩy, giận không thể phóng thẳng ra ngoài.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
“Đây là đang khiêu khích đại học Hoa Thanh ta phải không?”
“Đáng chết!”

Từng tiếng chửi bậy vang lên, liên tiếp vang lên ở cổng lớn trường học.
Nhưng, đám thanh niên kia lại như không thấy gì.
Nửa ngày sau, mới có một người đàn ông dáng cao gầy bước tới, lạnh lùng nói: “Đừng nói những thứ vô dụng đó.
Cái này vốn chính là khiêu khích!
Khó chịu không?
Vậy đánh với chúng ta một trận đi!”
“Được, hy vọng lát nữa ngươi đừng hối hận!” Một học sinh cất bước ra, cao giọng kêu to.
Bọn người xung quanh vừa thấy hắn đã sôi nổi hô lên: “Là Hoàng Khải Quang! Nghe nói giá trị năng lượng của hắn đã tới 4000g, là cường giả nhị phẩm đỉnh phong!”
“Hoàng Khải Quang, mau đánh bọn họ!”
“Nhất định phải làm họ đẹp mắt!”
“Linh Giả Nhị Phẩm?” Người đàn ông cao gầy khinh thường nói:
“Tiểu Bát, giao cho ngươi đó.”
“Giao cho ta!” Tiểu Bát lên tiếng.
Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau, động tác mau lẹ, lẫm lệ.
Liên tục đánh mấy chiêu, Tiểu Bát nhàn nhạt nói: “Nếu chỉ có như vậy thì kết thúc đi.”
“Ầm!”
Chỉ thấy…
Tốc độ của Tiểu Bát bỗng nhiên tăng gấp đôi, đột ngột ra một đấm, lập tức hất bay Hoàng Khải Quang ra ngoài, rơi mạnh lên đất, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi, ngay cả sức đứng lên cũng không còn.
Một học sinh đầu đinh trầm giọng nói: “Để ta tới học hỏi cao chiêu của các ngươi một chút đi.”
Chúng học sinh vừa nghe, cũng lần lượt quay người nhìn sang.
“Là Tôn Trung của Đại Tam!”
“Nghe nói hắn đã đạt tới Linh Giả Tam Phẩm!”
Tiểu Bát liếm môi, nói: “Linh Giả Tam Phẩm? Cũng có chút ý nghĩa.”
Dứt lời, Tiểu Bát giống như mãnh thú xông về hướng Tôn Trung.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai người cùng ra đấm, chân nhanh chóng chạm tới, không ngừng phát ra các âm thanh nặng nề.
Có điều, năng lượng của Tiểu Bát đương nhiên không bằng Tôn Trung, mỗi một lần va chạm đều phải lùi lại vài bước.
Nhưng, Tiểu Bát vốn không sợ hãi chút nào.
Ngược lại, hắn càng đánh càng hăng, càng đánh càng cuồng.
Sau khi nắm lấy cơ hội, lấy hết sức đánh qua.
“Ầm!”
Một chân đá Tôn Trung bay thẳng ra bên ngoài, ngã trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.
“Cái gì? Tôn Trung cũng thua!” Đám học vừa sinh kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên.
“Để ta!” Một giọng nói hùng hồn từ nơi xa truyền tới.
Đám học sinh lần lượt quay đầu lại nhìn, phấn khích reo lên: “Là Lưu Hoa! Người xếp hạng thứ 78 trên bảng Tiềm Long, Lưu Hoa!”
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng có cường giả chạy đến.”
Tiểu Bát vừa định tiếp tục đối chiến như lúc trước.
Người đàn ông cao gầy kia lại chợt chắn phía trước hắn, nói: “Ngươi ra sức không ít rồi, để ta tới đi.”
“Vâng!” Tuy Tiểu Bát còn muốn chiến đấu, nhưng vẫn lập tức nghe theo lệnh.
Lưu Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Cho rằng có chút bản lĩnh đã có thể tới làm xằng làm bậy ở đại học Hoa Thanh này à? Thật sự buồn cười!”
Người đàn ông cao gầy lạnh lùng nói: “Thật dài dòng!”
Dứt lời, người đàn ông cao gầy chợt bước ra một bước, nháy mắt đã tới trước mặt Lưu Hoa, gọn gàng ra một đấm.
Vừa nhanh lại mạnh mẽ!
Lưu Hoa lập tức bối rối, nhưng cũng chỉ uổng phí.
“Ầm!”
Sức mạnh của một đấm này đã đánh gãy vài đốt xương, vô cùng thê thảm.
“Cái gì? Ngay cả Lưu Hoa cũng thua!”
“Hơn nữa, còn bị hạ chỉ với một quyền.”
“Rốt cuộc bên kia là người nơi nào?”
Chúng học sinh trường Hoa Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu to.

Trong văn phòng.
Phó hiệu trưởng Tống Ưng nhíu chặt mày nhìn về phía cửa lớn của trường, nói nhỏ: “Những người tới khiêu khích giống như… là chiến sĩ vậy?”
Hồ Xuyên lắc đầu nói: “Không phải giống như, mà chắc chắn là chiến sĩ.”
“Nhưng vì sao…” Tống Ưng nghi ngờ nói.
Hồ Xuyên cười nói: “Ngày hôm qua, tổng đốc giáo dục Trương Đào nói cho Hoa Thanh chúng ta nhiều tài nguyên như vậy, kết quả, bọn học sinh vẫn trưởng thành quá chậm, cần phải cho bọn họ thêm áp lực.”
“Những người này là Trương Đào gọi tới? Mục đích là tăng thêm áp lực cho học sinh? Nên hắn muốn đánh bại toàn bộ học sinh à? Đánh vào lòng tin của bọn họ?” Tống Ưng kì lạ nói.
“Trừ hắn ra… Ai còn có thể nghĩ được cách này chứ?” Hồ Xuyên cười lắc đầu.

Cổng lớn.
Lần lượt từng học sinh thiên tài tiến lên, nhưng đều bị bọn họ đánh bại dễ dàng.
Đám thiên tài từng đợt ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, không cách nào đứng dậy nổi.
Lúc ban đầu còn có học sinh gầm rú, chửi rủa.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả đều cúi đầu xuống.
Ngày trước, đám bọn họ đều tự nhận mình là thiên tài.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng khi đối mặt với đám bạn cùng lứa khác, trong lòng họ đều có loại cảm giác chỉ tay năm ngón, cao cao tại thượng.
Nhưng hiện giờ, không biết từ đâu nhảy ra một đám người, lại dễ dàng đánh bại hết tất cả thiên tài xuất sắc trong đám bọn họ.
Lập tức, sự cao ngạo trong lòng đám học sinh Hoa Thanh giống như cao ốc bị xói mòn, ầm ầm sập xuống.
Người đàn ông cao gầy dùng hai mắt sắc bén quét qua một vòng, cất cao giọng nói:
“Còn ai nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận