Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 166: Nghi hoặc, thi đấu bắt đầu!

Diệp Húc không dừng lại, rải bước chạy nhanh về hướng toilet.
Bộ dáng kia, giống như đã không thể nín được nữa.
Sau khi đến toilet, thân hình của Diệp Húc chợt lóe, nháy mắt đi tới một khu rừng ở nơi xa.
Sau đó, Diệp Húc tập trung lực chú ý tới Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên một lần nữa.
Đồng thời, tế ra Huyễn Thế Kiếm.
“Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa khống thi thuật. Sau khi cường hóa, khống thi thuật sẽ trở thành thần thi thuật, đồng thời tiêu trừ hạn chế của linh lực đối với thuật pháp.”
“Cường hóa!”
“Cường hóa thành công.”
“Có sử dụng thần thi thuật hay không?”
“Có!”
“Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang nhanh chóng lĩnh hội hay không. Chủ nhóm được ưu đãi 100 điểm tích lũy mỗi phút.”
“Có!”
Sau đó nháy mắt, từng sợi năng lượng màu đen tràn ngập ra, cũng liên tục xoay tròn xung quanh Diệp Húc.
Cuối cùng, đột nhiên mạnh mẽ đi vào trong cơ thể của hắn.
Tức khắc, từng trận gió lạnh, mây đen hội tụ.
m trầm, áp lực!
“Ầm vang!”
Một tiếng sấm kinh thiên, vang vọng khắp thiên địa, phảng phất xé rách vô số lỗ hổng to lớn trên bầu trời.
Dữ tợn, kinh khủng!
Giống như một tôn cuồng ma diệt thế, giáng thế nhân gian, làm người ta ta kinh sợ.
“Oanh!”
Lại một tiếng sấm vang vọng thiên địa, một tia sấm sét màu tím, giáng xuống từ trên trời.
Giống như diệt ma chi mâu, muốn chém giết thiên hạ chi hại.
“Tê!”
Tức khắc, tại vị trí của Diệp Húc, khói bụi, lá cây, tùy ý bay tứ tung.
Khắp rừng cây trở thành một mảnh xám xịt, tất cả con chim, con kiến, như là đã bị kinh sợ, liên tục chạy như điên.
Lúc này, Diệp Húc đột nhiên mở ra con ngươi tràn ngập tia máu, một cổ khí kình như hình dạng cuộn sóng làm rung động nhè nhẹ bốn phía xung quanh, rừng cây mới yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy……
Diệp Húc tiện tay giơ lên, một chiếc lá dừng ở trên tay hắn.
Sau đó, môi và lá chạm vào nhau, một đoạn từ khúc xa xưa, linh động cất lên.
Ngay sau đó, mặt đất đong đưa một hồi ở cách đó không xa, như thủy tinh bị va chạm mạnh, xuất hiện vết nứt dày đặc.
“Oanh!”
Ngay sau đó, một thần thi với hình thể to lớn, toàn thân tản ra lệ khí kinh khủng, nhảy lên từ dưới lòng đất.
Cường đại, dũng mãnh, phảng phất có được lực lượng vô tận.
Diệp Húc thấy vậy, khẽ gật đầu, chỉ vào một phương hướng, nói: “Vung quyền.”
“Oanh!”
Thần thi không chút do dự, đột nhiên vung quyền, kình khí bộc phát, đất rung núi chuyển, đại thụ thành phiến, như là đã chịu va đập mạnh, đồng thời đứt gãy.
Một quyền chi uy, vậy mà cường đại như vậy!
Con ngươi cuả Diệp Húc hơi hơi sáng ngời, nói: “Tốt, tiếp tục vung quyền!”
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Thần thi liên tục vung quyền, đại thụ nhao nhao đứt gãy, lá rụng bay tứ tung, đại địa nứt nẻ, vỡ vụn!
Phạm vi vài dặm rất nhanh bị bao phủ bên trong khói bụi.
Một lát sau, lại một đoạn từ khúc xa xưa, dập dờn vang lên, thần thi thả người nhảy xuống, liền chui vào dưới lòng đất.
Đến tận đây, hiện trường mới chậm rãi yên tĩnh trở lại.
“Vỡ vụn đi, Huyễn Thế Kiếm!”
Sau đó, thân hình của Diệp Húc chợt lóe, một lần nữa về tới toilet trong sân thi đấu.
Mà Diệp Húc vừa mới đi, Ngô Đào, Hà Thiên Phi cùng với mấy vị nam tử có hơi thở cường đại, nhao nhao đến hiện trường.
Bọn họ nhìn rừng cây bị phá hư, cảm thụ được kình khí và tà phong còn sót lại trong không khí, lông mày hơi hơi nhăn lại.
“Ngọa tào! Bên này vừa mới thật có cường giả a!” Ngô Đào kinh ngạc kêu lên.
“Loại lực phá hoại này, hẳn là đạt tới Tông Sư chi cảnh.
Nhưng, vì sao chúng ta không thể lập tức phát hiện?” Nam tử mang kính gọng đen, nghiêng người hỏi Hà Thiên Phi, nói, “Là cường giả xuất hiện trong bí cảnh lần trước sao?”
Hà Thiên Phi Hồi đáp: “Lần trước ta cũng chỉ nghe được giọng nói của vị cường giả kia, toàn thân của hắn bị hắc ám bao vây, căn bản không thấy dung mạo.”
Nam tử mang kính gọng đen gật gật đầu, đôi mắt liếc nhìn bốn phía, lại không có bất kì phát hiện gì.
Đành phải lên tiếng nói: “Mà thôi, bí cảnh sắp mở ra, quan trọng hơn vẫn là tranh thủ thời gian cử hành cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi, chúng ta đi về trước thôi.”
“Được.”
Dứt lời, mọi người đồng thời biến mất ở bên trong rừng cây hỗn độn.
……
Sân thi đấu.
Diệp Húc đi ra toilet, đi nhanh tới phòng chờ của tuyển thủ.
Lúc này, khoảng cách đến thời điểm bắt đầu thi đấu càng ngày càng gần.
Mọi người không còn suy nghĩ nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là tu luyện công pháp, mà chỉ là thấp đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Bầu không khí ở phòng chờ, hết sức ngưng trọng.
Vốn dĩ, Uông Túc Tinh cũng giống với mọi người, cúi đầu suy nghĩ điều gì.
Sau khi thấy Diệp Húc, không biết vì sao, đột nhiên trở nên thả lỏng hơn, nói: “Ngươi đi toilet cũng quá lâu, còn mấy phút nữa là bắt đầu thi đấu rồi.”
“Toàn thân nhẹ nhàng, mới có thể phát huy được thực lực tốt nhất mà.” Diệp Húc cười nói.
Lúc này, Uông Tư Nhã vẫn luôn nhìn đông nhìn tây ở nơi xa, rốt cuộc thấy được Diệp Húc, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, cũng bước chậm đến.
Nhẹ giọng nói: “Diệp Húc, ngươi đã đến rồi.”
Nữ sinh cao gầy ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tư Nhã, hắn chắc hẳn là vị hôn phu của ngươi?”
Diệp Húc thoải mái hào phóng duỗi tay, nói: “Chào ngươi, ta tên là Diệp Húc.”
“Ngươi…… Chào ngươi, ta tên là Lý Yến.”
Nữ sinh cao gầy không nhịn được liếc mắt một cái, cẩn thận đánh giá Diệp Húc từ trên xuống dưới, nói: “Tu vi của ngươi là gì? Ta phải nhắc nhở một chút, Tư Nhã chúng ta chính là thiên tài hiếm có của đại học Hoa Thanh.
Nếu tu vi của ngươi quá kém, thậm chí, liền top 5 trong cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi đều không vào được thì……”
Uông Tư Nhã nhíu mày nói: “Lý Yến!”
Sau đó, nhẹ giọng nói với Diệp Húc, “Diệp Húc, ngươi không cần nghe Lý Yến nói bậy, thi đấu chú ý an toàn, gặp được ai mà ngươi không đánh lại, trực tiếp nhận thua là được.”
Diệp Húc cười nói: “Yên tâm đi.”
“Đinh!”
Lúc này, trong sân thi đấu vang lên một tiếng chuông dồn dập.
Sau đó, trong truyền hình vang lên âm thanh hồn hậu của người dẫn chương trình: “Linh giả, có thể phi thiên, có thể đạp thủy, có thể độn thổ, có thể trừ gian diệt ác, có thể bảo hộ gia đình!
Có được lực lượng vô hạn.
Con người chúng ta, vì linh giả mà phấn đấu.
Hôm nay, cử hành cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi.
Linh giả trẻ tuổi sắp bày ra bộ mặt nhiệt huyết và vô địch của bọn họ ở chỗ này!
Thiên hạ linh giả, đều coi bọn họ là tấm gương!
Ta tuyên bố, cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi bắt đầu ngay bây giờ!”
“Bạch bạch bạch!”
Tức khắc, hiện trường vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Sau tiếng vỗ tay, trong truyền hình lại vang lên âm thanh lần nữa.
“Cho mời đại học Hoàng thị Kiều Côn VS trường học linh giả Hiếu thị Trương Khải Địch, tiến vào lôi đài thi đấu số 1.”
“Đại học Bình thị Lưu Kiến Thụy VS đại học Nam thị Bạc Văn Hàn, tiến vào lôi đài thi đấu số 2.”
“Đại học Khinh thị Bình Thu VS đại học Tân thị Hàn Thanh Hà, tiến vào lôi đài thi đấu số 3.”
……
Vào lúc truyền hình vang lên từng đợt âm thanh, giữa sân thi đấu hiển thị một màn hình lớn, cũng xuất hiện danh sách các trận đấu.
Tức khắc, cả trai lẫn nữ chờ ở trong phòng, bước nhanh ra ngoài.
Vốn dĩ, trên mặt bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có chút căng thẳng và sợ hãi.
Nhưng, trong nháy mắt đi ra, tất cả những căng thẳng và sợ hãi kia, tất cả đều biến mất không thấy.
Thay vào đó chính là kiên nghị, là tự tin!
Bọn họ tin tưởng, chính mình nhất định có thể đánh bại đối thủ, giành được thắng lợi sau cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận