Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 82: Mùi thối ngập trời, mua nhà!

Diệp Húc mang tâm trạng thư sướng, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Song, Diệp Húc vừa mới chuẩn bị bước vào phòng học, một gã công nhân lắp đặt thiết bị sẩy chân ngã xuống sân vận động.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vang dội cả tòa trung tâm thể dục.
Diệp Húc nghe thế, cấp tốc xoay người, hết sức tinh chuẩn đỡ được gã công nhân lắp đặt thiết bị.
"Cảm ơn... Cảm ơn ngươi. " Tên công nhân lắp đặt thiết bị còn có chút kinh hồn chưa định nói.
Diệp Húc ung dung đáp: "Không cần khách khí."
Lúc này, lão sư Đoạn Siêu ở bên trong tòa nhà thể dục đang giảng bài và đông đảo các bạn học đều nghe được tiếng kêu thảm thiết, lao nhao chạy ra.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng Diệp Húc cứu người, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, đây cũng là sân vận động lớn nhất Hán thị, nơi này có thể chịu tải các cuộc thi cầu lông, tennis chuyên nghiệp, độ cao phải tầm khoảng hơn mười thước.
Song, Diệp Húc lại vẫn có thể vững vàng đỡ được một người trưởng thành vô tình ngã xuống từ nóc sân vận động.
Loại tốc độ này, loại lực lượng này... Quả thực, quá mạnh mẽ!
Hồi lâu, Đoạn Siêu mới phục hồi lại tinh thần, vội móc ra máy đonăng lượng, nói: "Diệp Húc, nhanh dùng toàn lực cầm một chút."
Lúc này, Diệp Húc cũng ý thức được hành động mới vừa rồi của chính mình có phần vượt xa người thường.
Nhưng, trên mặt hắn cũng không có lộ ra cái thần sắc lo lắng gì.
Lần nữa giả vờ bày ra dáng vẻ dùng hết toàn lực cầm máy đo năng lượng.
"33g! " Đoạn Siêu kích động nói, "Ngày hôm qua... Không, buổi sáng, ngươi vẫn là 22g, tại sao đột nhiên lại tăng trưởng nhiều như vậy?"
Đổng Nguyên Vĩ đần độn nói: "Hắn... Mới vừa đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh, đi vệ sinh... Có lẽ, đi vệ sinh thật có thể trở nên mạnh mẽ? " Đoạn Siêu rù rì nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt các học sinh đều khác đi.
Mà khóe miệng Diệp Húc lại hơi co quắp một chút.
Được!
Sau này có thể giải thích tại sao mình đột nhiên trở nên mạnh mẽ rồi.
Đi vệ sinh chứ sao nữa.
Tại sao ngươi vẫn chưa đủ mạnh?
Là vì đi ị chưa đủ nhiều chứ sao!
Ngay sau đó, Đoạn Siêu ý thức được cái gì, giải thích: "Cái thế giới này rất kỳ diệu.
Con người với thân thể nho nhỏ, thông qua tu luyện có thể bắn ra ra lực lượng hết sức cường đại.
Ngoài ra, còn có một chút người còn đặc biệt hơn, thậm chí không cần tu luyện, mà cũng có thể trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ đã biết có người thu thập cảm xúc vui vẻ để trở nên mạnh mẽ, có người thu thập cảm xúc buồn phiền để trở nên mạnh mẽ, thậm chí, còn có người làm màu ddeer trở nên mạnh mẽ!"
Đoạn Siêu nói tới đây, trong ánh mắt không khỏi hiện ra vẻ hâm mộ.
Ngay sau đó hắn lại nói: "Ngày hôm qua, ta kiểm tra đo lường máu của Diệp Húc, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
Có lẽ, Diệp Húc cũng là một loại người đặc biệt.
Hắn... Đi ngoài cũng có thể trở nên mạnh mẽ."
Dừng một chút, Đoạn Siêu lại nói: "Đúng rồi, Diệp Húc, lúc nãy ngươi đi ngoài có giữ lại vật mẫu không?"
Diệp Húc sờ sờ cái ót, nói: "Ta quên mất."
"Vậy lần sau nhớ phải giữ lại một chút. " sau khi nói xong, Đoạn Siêu xoay người trở lại bên trong tòa nhà.
Kế tiếp, lại là chương trình học Linh giả mà các bạn học chẳng bao giờ tiếp xúc qua.
Song, rất nhiều bạn học lại không có tâm trạng để nghe giảng bài.
Cũng không phải sao?
Chính mình chăm chú nghe giảng, sau đó ở sử dụng linh thạch, liều chết liều sống tu luyện cả đêm, mới tăng thêm không tới 2g năng lượng.
Kết quả, Diệp Húc thì sao?
Đi thả shit, liền dễ dàng tăng lên mười mấy g năng lượng.
Không có so sanh khong có đau thương, một khi đã so sánh rồi... Liền rất nghẹn lòng.
Mọi người đần độn vượt qua chương trình học buổi sáng.
Buổi trưa hôm qua, sau khi cơm nước xong, phần lớn bạn học đều trở về sân vận động nghỉ trưa.
Nhưng, buổi trưa hôm nay, cả tòa sân vận động lại có vẻ có phần trống rỗng.
Diệp Húc tràn đầy nghi hoặc, sau đó hai tròng mắt chợt lóe ánh sao.
Hình ảnh bên trong phạm vi mấy cây số, liền lọt vào hết trong tầm mắt hắn.
Rồi hắn mới phát hiện, không ít người lại chạy ra phía ngoài mua thuốc xổ.
Lúc này, rất nhiều bạn học đang ôm bụng, xếp hàng ở nhà vệ sinh sân vận động cửa.
Ngày hôm qua, có lẽ, còn có rất nhiều người cảm thấy Diệp Húc đi ngoài xong liền mạnh mẽ chẳng qua là ngoài ý muốn.
Nhưng, hôm nay đã khác rồi.
Hôm nay, ngay cả lão sư đều nói Diệp Húc là đi ngoài xong mới trở nên mạnh mẽ.
Như vậy, bọn họ nhất định phải thử một lần.
Lỡ đâu, mình cũng là loại người đặc biệt này thì sao?
"Người ở bên trong, đi nhanh lên một chút a!"
"Nhanh nhanh ra ngoài đi!"
"Ta sắp nhịn không nổi."
"Mau ra đây a."
"A! Đi được rồi..."
"Thật... Thật thoải mái."
Mùi thối chậm rãi phiêu tán ở khắp sân vận động.
Chương trình học hôm nay, nhất định là khó có thể quên.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Diệp Húc đón gió nhẹ, trở lại trong nhà.
Lúc này, Vạn Vân đang mang kính lão ở nhà đếm tiền, cũng lần lượt đặt từng cái sổ tiết kiệm một ở trên bàn trà, cẩn thận tính toán số tiền phía trên.
Diệp Húc không khỏi lên tiếnghỏi: "Mẹ, ngươi đang làm gì thế?"
Vạn Vân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không phải là ngươi mới trúng 50 vạn sao?
Ta lại gom góp ít tiền, đi mua một căn hộ mới cho ngươi sau này kết hôn."
Diệp Húc không khỏi ngạc nhiên, nói: "Ta kết hôn? Ta còn không có tốt nghiệp trường cấp 3 đâu."
"Ngươi thì biết cái gì, đại học thoáng một sẽ trôi qua rồi, sớm mua sớm tốt.
Ta nói với ngươi, cái căn hộ ở gần công viên, hoàn cảnh, ánh sáng, vị trí, an ninh, nội thất... Khắp mọi mặt, tất cả đều vô cùng tốt! " Vạn Vân nói đến căn hộ, cả người liền hưng phấn không thôi.
Chẳng qua, rất nhanh, Vạn Vân vừa thở dài nói: "Đáng tiếc, vẫn thiếu một chút tiền, xem ra chỉ có thể trả góp thôi."
Diệp Húc biết mẹ mình đã quyết tâm muốn mua nhà.
Nếu như bà mua nhà trả góp, sau này cuộc sống nhất định sẽ trôi qua rất khó khăn.
Ngoài ra, Diệp Húc nghĩ đến vài năm sau giá nhà sẽ điên cuồng tăng vọt, có lẽ sớm mua nhà cũng là ý kiến không tồi.
Vì thế hắn lên tiếng nói: "Ta cảm thấy được gần nhất vận khí của ta không tệ, thế nên, ngày hôm qua ta mua vé số, đã trúng 500 vạn."
Yên lặng!
Căn phòng chợt chìm trong yên tĩnh.
Vạn Vân thoáng cái cứng người lại.
"Mẹ... Mẹ... Ngươi không sao chứ? " Diệp Húc có phần lo lắng gọi một tiếng.
Vạn Vân khoát tay một cái nói: "Không có... Không có chuyện gì, đúng rồi, ngươi mới vừa rồi nói ngươi trúng bao nhiêu tiền?"
"Năm... Năm trăm vạn, chẳng qua, nộp thuế mất một trăm vạn, bây giờ còn có 400 vạn. " Diệp Húc nói.
"Tốt, tốt, tốt! Ha ha ha! Thật tốt quá! " Vạn Vân chợt đứng bật dậy, hưng phấn kêu to, "Mau, mau đưa thẻ cho ta nhìn một chút."
Diệp Húc đưa ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn ra.
"400 vạn, 400 vạn, 400 vạn! Moah! " Vạn Vân cầm lấy thẻ hung hăng hôn một cái.
Rồi sau đó, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện thoại.
"Này, bà Bình."
"Cái căn hộ ở gần công viên ấy... Không cần, không cần."
"Hoàn cảnh tệ, ánh sáng tệ, vị trí tệ, an ninh cũng không tốt, nội thất cũng bình thường... Ta chuẩn bị đi mua căn biệt thự bên hồ, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi câu cá, ngắm cảnh hồ thư dãn."
"Bởi vì, ông trời biết bình thường ta đã làm nhiều chuyện tốt, mới vừa cho A Húc nhà chúng ta trúng 500 vạn! Ha ha ha!"
"Quyên tiền? Dĩ nhiên phải quyên a, ta sẽ quyên 10 tệ, không! Quyên 100 tệ!"
...
Diệp Húc ở một bên nghe lão mẹ gọi điện thoại, khóe miệng co quắp một trận.
Trước đó không lâu, mẹ còn khen căn hộ gần công viên hết lời luôn đấy.
Bây giờ, lập tức liền thay đổi?
Diệp Húc lắc đầu, thầm nghĩ: Quên đi, chỉ cần mẹ mình vui vẻ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận