Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 348: Chiến đấu, thất thần!

Đương nhiên Sa Lệ không biết Diệp Húc đã cứu mình như thế nào?
Nhưng nàng vẫn xoay người, vô cùng chân thành nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Diệp Húc khoát tay nói: "Không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."
Dừng một chút, lại nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi Bách Thảo Cốc đi."
Đậu Đậu nghi ngờ hỏi: "Bách Thảo Cốc? Chúng ta đến đó làm gì?"
Hồng Miêu nói: "Kiếm chủ của Toàn Phong kiếm ở đó."
Lúc này, đoàn người khởi hành, nhanh chóng đi về phương xa.
...
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Hồng Thất Công: Cuối cùng người phụ nữ Mã Tam Nương này cũng chết rồi.
All Might: Giết thật đẹp mắt!
Diệp Vấn: Người ác độc như thế, chết chưa hết tội!
Ngụy Vô Tiện: @ Lam Vong Cơ, cảm giác thế giới khác thế nào?
Lam Vong Cơ: Tốt.
Cát Tiểu Luân: Này này này, Lam Vong Cơ, không phải ngươi chỉ biết nói chữ ‘Tốt’ chứ?
Lam Vong Cơ: Không.
Cát Tiểu Luân:...
Iron Man: Đó là Lam Vong Cơ lười tốn nước bọt với các ngươi, dù sao, thân phận khác nhau, đúng hay không? @ Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: Không.
Hồng Thất Công: Ha ha ha! @ Iron Man, ta thấy thật là thân phận khác nhau đấy.
Iron Man: Gần đây ta lại nghiên cứu ra vũ khí mới, đang lo không có ai thí nghiệm, Hồng Thất Công, hay ta đến thế giới của các ngươi?
Hồng Thất Công: Đại lão, ta sai rồi. Quỳ lạy.jpg.
Esdeath: Không hổ là đại nhân Chúa Cứu Thế, tiện tay đã cứu được Sa Lệ!
Esdeath: Đại nhân Chúa Cứu Thế ra tay! Quá tuyệt vời!
Phùng Bảo Bảo: Ngón tay vàng đây rồi.
Naruto: Hắc hắc! Đó là đương nhiên, bởi vì đó là sư phụ Chúa Cứu Thế.
Hoa Đà: Y thuật của đại nhân Chúa Cứu Thế... Không, có lẽ đại nhân Chúa Cứu Thế đã không thể xưng là y thuật nữa rồi.
Hoa Đà: Đó là Tiên thuật, Thần thuật!
Pikachu: Pika pika!
Sa Tiểu Quang: Anh hùng, anh hùng, anh hùng... Thật nhiều anh hùng!
...
Thế giới Thất Kiếm Anh Hùng.
Đám người Diệp Húc đi qua cánh đồng bao la, đi tới một ngọn núi phong cảnh hữu tình.
m thanh nước chảy róc rách, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang, làm cho lòng người thư giản, vui sướng.
Không bao lâu sau, Bách Thảo Cốc đã tiến vào trong tầm mắt đám người.
"Không biết người đến là ai?"
Một giọng nói nặng nề, vang ra từ trong Bách Thảo Cốc.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo đạo sĩ, nhìn qua vô cùng trắng trẻo, chậm rãi đi ra.
Hồng Miêu nhìn thấy trường kiếm màu xanh lam bên hông người đàn ông, hỏi: "Ta là Hồng Miêu truyền nhân của Trường Hồng kiếm, vị này là Lam Thố truyền nhân của Băng Phách kiếm, Đại Bôn truyền nhân của Bôn Lôi kiếm, Sa Lệ truyền nhân của Tử Vân kiếm và Đậu Đậu truyền nhân của Vũ Hoa kiếm...
Xin hỏi các hạ có phải là Đạt Đạt truyền nhân của Toàn Phong kiếm không?"
Vẻ bình thản trên mặt người đàn ông, xuất hiện một chút ba động, nói khẽ: "Hóa ra là truyền nhân của Thất Kiếm."
"Xoạt!"
Khi người đàn ông vừa nói xong, cây cối xung quanh đột nhiên bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Sau đó, quái vật đếm mãi không hết từ trong rừng cây nhảy ra, khiến cho mười dặm đường đi, phong cảnh vốn đang hữu tình, non xanh nước biếc, đã biến thành một mảnh đen kịt, âm trầm làm người ta sợ hãi.
Sắc mặt Đậu Đậu thay đổi, nói: "Vì sao lại có nhiều quái vật như thế?"
Đạt Đạt thở dài nói: "Thật xin lỗi..."
"Khặc khặc, Đạt Đạt, ngươi làm rất tốt! Yên tâm, chờ sau khi chúng ta đạt được Thất Kiếm, chắc chắn sẽ cứu phu nhân nhà ngươi. Khặc khặc!" Từ trong núi vang lên một giọng nói chói tai.
"Cái gì? Đạt Đạt, sao lại là ngươi!" Đậu Đậu quát lớn nói: “Hành động như thế, ngươi xứng với truyền nhân của Thất Kiếm không?"
Trên gương mặt tuấn tú của Đạt Đạt hiện ra một chút xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi..."
Diệp Húc dùng một đôi mắt tràng đầy ánh sáng, quét ngang một vòng, cười nói: "Quả nhiên, chỉ cần tụ tập Thất Kiếm là có thể tìm được mục tiêu của nhiệm vụ. Đi dạo nhiêu đấy đủ rồi, giờ làm nhiệm vụ đi."
"Được." Quách Tương bình tĩnh nói.
"Xoạt!"
Ngay sau đó, ba người Quách Tương, Đường Tam và Râu Trắng xếp thành hình tam giác, xông về phía bọn quái vật đen nghịt xung quanh.
"Giết bọn hắn!" Nơi xa truyền đến một giọng nói khàn khàn.
"Rống!"
Tất cả quái vật cùng rống to lên, toàn bộ núi rừng đều như bắt đầu chuyển động theo, uy thế cực kì đáng sợ.
Nhưng, có đôi khi... Uy thế cũng không thể đại biểu cho tất cả.
"Ầm!"
"Ầm!"
Quách Tương đối mặt với bọn quái vật bay nhào đến không có bất kỳ sợ hãi nào.
Nàng đứng trên sườn núi, mặc cho gió to thổi qua, lặng lẽ đứng nhìn.
Sau một khắc, nàng đột nhiên rút kiếm.
Kiếm khí phun ra, gió to gào thét.
Những nơi đi qua, đất đá vỡ vụn, cây cối gãy hết, quái vật dữ tợn thì đồng loạt đứt thành mấy khúc.
Có kiếm vô địch, khí đãng ngàn dặm!
Quách Tương vẫn đứng trên sườn núi, duy trì bộ dáng lạnh lùng.
Mang đến cho người ta cảm giác giống như một Kiếm Thần, vô địch, mạnh mẽ!
Nhưng lúc này, trong đầu nàng lại nghĩ đến tràng cảnh lúc Diệp Húc huy kiếm.
Trong lòng kích động nói: Một kiếm vừa rồi... hơi giống của đại ca Chúa Cứu Thế phải không? Không biết đại ca Chúa Cứu Thế có thấy không?
Nghĩ tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của Quách Tương không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Chết đi!"
Lúc này, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
Sau đó, một người đàn ông mặc trường bào hóa thành một luồng khí đen, cuốn theo khí kình mạnh mẽ, nhanh chóng đâm về phía Quách Tương.
Lẫm lệ, mãnh liệt!
Nếu là tình huống bình thường, lấy thực lực và tốc độ của Quách Tương đương nhiên không sợ người áo đen công kích.
Nhưng lúc này, Quách Tương đang trong trạng thái thất thần, sao có thể kịp ngăn cản?
Khi Quách Tương cảm nhận được thì người áo đen đã đến trước mặt nàng, đồng thời huy kiếm chém về phía cổ của nàng.
Một luồng khí tức lạnh lẽo, đánh thẳng vào trong lòng Quách Tương.
"Vù!"
Lúc này, một bóng người cao lớn, đột nhiên chặn trước Quách Tương.
Chính là Diệp Húc.
Chỉ thấy...
Diệp Húc giơ một ngón tay lên, xung kích như sao chổi, trực tiếp hất văng người đàn ông áo đen bay ra ngoài, mãnh mẽ nện vào trong cánh rừng phía xa, hóa thành một đống thịt nhão.
"Ầm ầm!"
Núi rừng nổ tung, không ngừng run động, đất đá, bụi mù bay tứ tung.
Quách Tương cảm nhận được cơ thể Diệp Húc phát ra khí tức mạnh mẽ, nháy mắt quên hết nguy cơ lúc trước.
Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nói: "Cảm ơn Đại ca chúa Cứu Thế."
Diệp Húc sờ lên đầu của Quách Tương, nói: "Sau này đừng thất thần như vậy nữa nha."
"Vâng vâng." Gương mặt xinh đẹp của Quách Tương càng đỏ hơn vài phần.
...
Ở một bên khác, Râu Trắng cũng cảm nhận được Quách Tương gặp nạn.
Trong lòng lập tức tức giận, bỗng nhiên đánh ra một quyền về phía trước.
"Đùng!"
Vô số quái vật và người đàn ông mặc áo đen trốn ở trong rừng sâu, thậm chí là không gian như thủy tinh bị đánh mạnh vào, ầm vang vỡ vụn.
Đất đá lăn xuống, mặt đất rung động kịch liệt.
Tai họa giáng lâm chỉ trong chớp mắt.
...
Công kích của Đường Tam cũng không quá khác so với lúc trước.
"Quỷ Ảnh Mê Tung!"
Hắn lưu lại vô số huyễn ảnh trên tàng cây, giữa núi đá, phất tay liên tục diệt sát quái vật hết đợt này đến đợt khác.
Nhẹ nhàng, linh động, lại không có một động tác dư thừa.
Nên sau khi giết chết quái vật cuối cùng, Đường Tam vừa lúc đi tới trước mặt một người áo đen.
Giơ tay lên, chém xuống một đao.
Người áo đen còn chưa kịp phản kháng thì đã lặng yên không một tiếng ngã vào trong vũng máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận