Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 479: Tự bạo lần nữa, cuối cùng cũng gặp Uông Tư Nhã!

Người Địa Giới trở nên nghiêm túc, trên mặt bọn họ tràn đầy sự ngưng trọng.
Tiếp theo, một đám yêu thú cao lớn, giương nanh múa vuốt giống như muốn nghiền nát mọi thứ chạy như điên tới đây.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, cây cối rung chuyển.
Mặc dù các yêu thú có hình thể khổng lồ nhưng mà tốc độ lại cực nhanh.
Người Địa Giới có muốn né tránh cũng không kịp.
Vì thế, bọn họ vội vàng lấy vũ khí ra, ngưng tụ năng lượng rồi tấn công đám yêu thú.
“Phanh!"
“Phanh!"
Nhưng dù thế nào đi nữa thì người Địa Giới vẫn ra tay quá hấp tấp.
Mà các yêu thú đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa trong cùng một cảnh giới thì hình thể và lực lượng của bọn chúng đã vượt xa nhân loại.
Bên này giảm bên kia tăng, cao thấp đã rõ ràng.
Mặc dù cũng có những người Địa Giới mạnh mẽ chém giết được vài con yêu thú, nhưng đa số đều bị đâm bay ra ngoài, hộc máu hoặc là gãy xương….
Sắc mặt của Cô Gái Cao Quý vô cùng ngưng trọng, nàng biết rõ không thể cứ tiếp tục như thế này được.
Nếu không thì nàng sẽ tổn thất rất nhiều thuộc hạ.
Điều này sẽ dẫn đến những vấn đề lớn trong chuyến đi đến núi Tam Giới.
Nghĩ đến đây, Cô Gái Cao Quý móc ra một lá bùa màu vàng kim sau đó vung lên.
“Xôn xao!"
Trong phút chốc, lá bùa đó đã bắn ra hàng ngàn ánh sáng vàng chói mắt.
Những ánh sáng vàng này nhanh chóng bị nén lại, ngưng tụ, sau đó tạo thành vô số đao vàng lẫm lệ lao về phía đám yêu thú.
“Hưu!"
“Hưu!"
Trước mặt đao vàng, thân hình cường tráng và to lớn như là những ngọn núi của lũ yêu thú kia bị cắt làm đôi như là những khối đậu hủ.
Máu bắn ra dữ dội, vô cùng.thảm thiết
“Đông!"
“Đông!"
Từng âm thanh nặng nề vang lên, bụi mù nhộn nhạo.
Hiện trường dần trở nên yên tĩnh.
Những Người Địa Giới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt khom người nói: “Cảm ơn công chúa."
Cô Gái Cao Quý lạnh nhạt đáp lại: “Mọi người đừng khách khí."
Đúng lúc này, Cô Gái Cao Quý đột nhiên cảm nhận được phía sau dường như xuất hiện năng lượng dao động, nàng không khỏi xoay người lại.
Chỉ thấy…
Cơ thể của lão nhị Tần gia nở rộ ra hào quang lóa mắt.
Cùng lúc đó, cả người hắn cũng không ngừng phồng lên, cứ như là bị bơm hơi.
Con ngươi của Từ Khuyết và Lý Tuyền co rụt lại, hai người không nói thêm lời nào nữa, lập tức quay người bỏ chạy thật nhanh về phía xa.
Tự bạo năng lượng thể.
Diệp Húc lại muốn tự bạo năng lượng thể!
Bọn họ đã được trải nghiệm tự bạo năng lượng thể của Diệp Húc mấy lần, cho nên vô cùng rõ ràng chuyện này đáng sợ cỡ nào.
Nếu như đứng quá gần, nói không chừng bản thân cũng sẽ bị nổ thành tro bụi.
Những người Địa Giới cũng chú ý tới cơ thể không ngừng phồng lên và tỏa sáng của Diệp Húc, mọi người không khỏi nghi ngờ.
“Nhị thiếu gia Tần gia bị làm sao vậy?"
“Hình như hắn… hơi kỳ lạ."
“Hắn hội tụ rất nhiều năng lượng… Tại sao ta lại cảm thấy hơi giống như là… tự bạo."
“Tự bạo?"
“Nhị công tử Tần gia tự bạo? Nói đùa cái gì vậy?"
Một số người Địa Giới cất tiếng cười nhạo.
Nhưng Cô Gái Cao Quý đứng ở đằng trước lại cảm thấy căng thẳng, trong lòng nàng hiện lên một cảm giác khủng hoảng chưa từng có.
Tiếp theo, nàng dường như đã nhận ra điều gì đó, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trợn to hai mắt, kinh hãi hét lên: “Không tốt rồi! Mọi người nhanh chóng lùi ra xa!"
Mặc dù vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà người Địa Giới lại vô cùng tin tưởng Cô Gái Cao Quý, cho nên mọi người lập tức quay người chạy trốn.
Nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện cơ thể của mình như bị lớp băng vải vô hình quấn quanh, căn bản không cách nào chạy thoát được.
Thậm chí lớp băng vải này còn đang không ngừng kéo mọi người lùi lại phía sau.
Người Địa Giới nhanh chóng bị kéo lại cùng nhau, càng lúc càng gần.
Cô Gái Cao Quý cũng có cảm giác như bị kéo túm, nàng muốn phản kháng nhưng mà hoàn toàn không có hiệu quả.
Đồng thời, sự hoảng sợ và bất an trong lòng nàng càng trở nên tồi tệ hơn.
“Xôn xao!"
Lúc này, tốc độ phồng lên của cơ thể của Diệp Húc đột ngột tăng nhanh, hào quang nở rộ cũng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng chợt nổ tung.
Đây là một loại lực lượng hủy diệt, sức mạnh tiêu vong hết thảy.
Vẻ mặt hoài nghi và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người Địa Giới.
Cũng đúng là ở ngay lúc này, Cô Gái Cao Quý vội móc ra một lá bùa.
Lá bùa tỏa ra một vầng sáng màu đỏ tươi rồi lập tức bao phủ cả người nàng ta.
Ngay sau đó, Cô Gái Cao Quý được bao bọc bởi hào quang đỏ rực xé nát không gian, lao về phương xa vô tận.
Toàn bộ thế giới bị ánh sáng vàng kim bao phủ.
Đất rung núi chuyển, cuồng phong gào thét, đất đá bay tứ tung.
Hồi lâu, hết thảy mới chậm rãi khôi phục như lúc đầu.
Từ Khuyết và Lý Tuyền chạy rất xa cũng chậm rãi ló đầu ra, do dự một lúc mới từ từ tiến lại gần.
Thực mau, một cái hố sâu không thấy đáy xuất hiện ở trước mặt hai người.
Mặc dù cả hai đã đoán được uy lực của vụ nổ mạnh lần này, nhưng mà vào lúc này cũng không khỏi hít hà một hơi.
“Lộp bộp!"
Ngay sau đó, một bóng người nhảy ra khỏi cái hố kia.
Đúng là Diệp Húc.
“Diệp…… Diệp Húc, bọn họ đâu rồi?” Lý Tuyền hỏi.
Diệp Húc nói: “Chạy một tên, còn lại…… Hẳn là đã chết hết rồi."
Nói tới đây, Diệp Húc không khỏi nhìn về phía Cô Gái Cao Quý chạy trốn, thầm nghĩ: Không ngờ có người sẽ mang theo loại bùa chú như vậy.
Nếu ngươi đã tránh thoát tự bạo năng lượng thể, vậy thì ta tạm thời buông tha ngươi một lần.
Tiếp theo, Diệp Húc nhìn Từ Khuyết và Lý Tuyền còn hơi ngây ngốc, nói: “Chúng ta đi thôi."
“A…… À à, đi thôi." Lý Tuyền ngơ ngác nói.
Lúc này thì đám người Diệp Húc không còn gặp phải người Địa Giới hay yêu thú nữa.
Lát sau, một cô gái cao gầy với mái tóc đen cột cao, khí chất điềm tĩnh, quanh thân mơ hồ tràn ngập từng đợt tiên khí xuất hiện trước mặt mọi người.
Đúng là Uông Tư Nhã.
“Hóa ra là Uông Tư Nhã, thật là quá trùng hợp!” Từ Khuyết vui vẻ chào hỏi.
Uông Tư Nhã nghe thấy giọng nói kia, chậm rãi xoay người lại.
Khi đôi mắt giống như nước suối trong veo của nàng nhìn thấy Diệp Húc, cả khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, rồi sau đó nàng lại vô thức cúi đầu xuống.
Lý Tuyền khen ngợi: “Thật là xinh đẹp!"
Từ Khuyết nói: “Đó là chuyện đương nhiên! Nàng chính là phó bang chủ Uông Tư Nhã của bang Tạc Thiên chúng ta."
Sau khi nghe thấy câu này, Uông Tư Nhã chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt.
Dáng vẻ kia như đang nói, ta gia nhập bang Tạc Thiên khi nào vậy?
Nhưng khi nàng nhìn sang Diệp Húc thì lại hơi cúi đầu xuống.
Diệp Húc không để ý nhiều như vậy, hắn lập tức đi tới Uông Tư Nhã, chỉ vào hang động có năng lượng đặc thù đang dao động trước đó, hỏi: “Ngươi chuẩn bị tiến vào bí cảnh à?"
“Ừ." Uông Tư Nhã đáp lại một tiếng vô cùng dịu dàng.
Diệp Húc nói: “Được rồi, ta đi cùng ngươi."
Từ Khuyết cũng lập tức hô to: “Ta cũng đi nữa!"
Lý Tuyền há miệng muốn nói gì đó.
Bí cảnh có được cơ duyên, đồng thời cũng tồn tại sự nguy hiểm.
Lý Tuyền hắn chỉ muốn giữ được mạng sống, chỉ muốn được bình an vô sự
Bảo vật là cái gì? Tăng tu vi là gì? Năng lượng tăng trưởng?
Tất cả đều là chó má!
Nhưng Lý Tuyền suy nghĩ một hồi, nếu cả nhóm Diệp Húc đều tiến vào bí cảnh, chỉ chừa một mình hắn ở bên ngoài, như vậy chỉ sợ hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Do dự một hồi, Lý Tuyền cắn răng nói: “Ta…… Ta cũng đi cùng với mọi người."
Cả nhóm gật đầu với nhau rồi nhanh chóng đi tới hang động đằng trước.
“Đạp đạp đạp!"
Những tiếng bước chân nặng nề vang lên, nhộn nhạo khắp cả hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận