Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 407: Vui vẻ nhẹ nhàng, náo nhiệt!

Rockstar khổ trong lòng.
Mình đã chuẩn bị đầy đủ, mặc dù không phải là người thứ nhất được ăn thức ăn ngon nhưng cũng phải được ăn trước mấy người chứ?
Nhưng, tình huống hiện tại là như thế nào?
Tất cả đồ ăn ngon… Đã không còn chút nào!
Tiểu Đương Gia bất đắc dĩ nói: “Lão gia Râu Trắng, ngươi ăn quá nhanh, ta còn chưa làm xong nữa mà.”
“Ta cũng thế.” Yukihira Soma nói.
Râu Trắng không thèm để ý nói: “A ha ha ha! Đã ăn rất ngon.”
Tiếp theo, hắn dùng một đôi mắt sắc bén, tùy ý liếc mắt boong tàu một cái, nói: “Nguyên liệu nấu ăn hình như không đủ dùng.
Vậy thêm một chút đi.”
Chỉ thấy…
Râu Trắng nắm chặt hai tay, tiếp theo đột nhiên đấm ra.
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh kinh khủng giống như đạn pháo làm sóng biển dâng lên trăm mét.
“Rào rào!”
Sau đó, mấy chục loại cá lớn ào ào rơi trên boong tàu, không ngừng rớt bịch bịch xuống.
Tiểu Đương Gia vui vẻ nói: “Wow, thật nhiều!”
“Hắc hắc, kế tiếp…… Xem ta đây!” Yukihira Soma nói.
Tiếp theo, hai người cầm dao phay lên, nhanh chóng chuyển động.
“Thùng thùng thùng!”
Một hồi âm thanh nặng nề, nhanh nhẹn, nhộn nhạo ở trên boong tàu.
Một đống nguyên liệu nấu ăn, bị cắt thành lớn nhỏ đều đều, hình dáng vô cùng tinh xảo.
Clint Barton từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma, không chớp mắt một cái nào.
Shanks cười nói: “Thế nào, bọn họ càng thích hợp làm đầu bếp chứ?”
Clint Barton nhàn nhạt liếc Shanks một cái, cũng không có nói lời nào.
“Soàn soạt!”
Rất nhanh, một phần thêm một phần đồ ăn ngon được Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma đặt trên bàn.
Đồng thời lúc này, mùi thơm giống như sóng thần, bay về phía mọi người, khiến cho cơ thể mọi người đều lắc lư theo.
Giống như phản ứng theo bản năng, đều chạy tới bàn ăn.
Tiểu Đương Gia cười nói: “Mọi người không cần phải gấp, tất cả đều có phần, tất cả đều có phần.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng đặt thêm một phần thức ăn ngon lên bàn.
Sau khi mọi người cướp được đồ ăn ngon trước mặt, tất cả đều khó lòng dừng nổi, ăn như hổ đói.
“Chẹp, chẹp!”
“Ực, ực!”
“A! Ăn ngon, ăn quá ngon.”
“Quá tuyệt vời.”
“Ô ô ô, sau khi ăn toàn bộ thức ăn ngon này, dù cho có chết, cũng đáng!”
“Ăn ngon!”

Tiếng gào tán thưởng như tiếng sấm, quanh quẩn dạng ở trên boong tàu.
Mọi người ăn dầu mỡ dính đầy mặt, không hề có chút hình tượng, lại tất cả đều không thèm để ý.

Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Wow! Bọn họ ăn ngon thật.
Cát Tiểu Luân: Tuy rằng là phát sóng trực tiếp, nhưng ta giống như đã ngửi thấy mùi hương.
Sa Tiểu Quang: Xem thử… Thật sự rất ăn ngon.
Bao Chửng: Ăn đi, khẳng định so với nhìn thấy càng muốn ăn hơn.
Ngụy Vô Tiện: A, nước miếng của ta, nãy giờ vẫn ngăn không được chảy ra.
Hinamori Amu: Nước miếng chảy ra ngoài? Vậy ngươi chạy nhanh đi tìm Lam Trạm, nhất định hắn rất thích.
Ngụy Vô Tiện: …
Naruto: Rất muốn ăn thử.
Orochimaru: Hắc hắc, sau khi xem phát sóng trực tiếp, ta phải tạm thời buông xuống nghiên cứu của ta.
Hồng Thất Công: Miếng thịt cá kia trắng mềm …
Hồng Thất Công: Cảm giác khi bỏ vào trong miệng, mềm mại, mùi thơm bốn phía.
Hồng Thất Công: Thật là… Quá tuyệt vời!
Tần Thủy Hoàng: Hồng Thất Công, ngươi đi thế giới One Piece rồi à?
Tần Thủy Hoàng: Nhưng, hình như ta không thấy được ngươi.
Hồng Thất Công: Không đi.
Tần Thủy Hoàng: Vậy ngươi ăn như thế nào ở đâu?
Hồng Thất Công: Ta tưởng tượng ra mình ăn không được à?
Tần Thủy Hoàng: …
Tô Đại Cường: Chảy nước miếng.jpg.
Hòa Thân: Chảy nước miếng.jpg.
Naruto: Chảy nước miếng.jpg.

Toàn bộ màn hình đầy hình ảnh chảy nước miếng, spam triệt để.
Uchiha Madara: Chỉ ăn một chút thôi, không cần như vậy chứ.
Hòa Thân: Tiên sinh Madara, ngươi chưa ăn nên không thể tưởng tượng được.
Chúa Cứu Thế: Xem ra… Mọi người đều rất muốn ăn.
Quách Tương: Đại ca Chúa Cứu Thế, ngươi muốn cho chúng ta đồ ăn ngon à?
Chúa Cứu Thế: Không sai!
Chúa Cứu Thế: Chờ chút nữa, ta sẽ nói Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma nấu nhiều hơn tí.
Naruto: Sư phụ Chúa Cứu Thế, ngươi thật là quá tuyệt vời!
Hồng Thất Công: Hắc hắc, mong chờ đồ ăn ngon.
Cát Tiểu Luân: Lập tức có thể ăn được đồ ăn ngon, thật tốt quá!
Sa Tiểu Quang: Chảy nước miếng.jpg.

Thế giới One Piece.
Lúc này, nhóm hải tặc đều đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon, bụng của đám người chậm rãi to tròn lên.
Nhưng, bọn họ như cũ không ngừng bỏ vào trong miệng.
Diệp Húc nói: “Tiểu Đương Gia, Yukihira Soma, đợi lát nữa làm nhiều thêm mấy phần, đưa hết cho đám người kia đi.”
“Được.” Tiểu Đương Gia nói.
“Bao ở trên người ta!” Yukihira Soma nói.
Khi hai người nói chuyện, tốc độ nấu nướng càng thêm nhanh hơn vài phần.
Râu Trắng đổ một mâm đầy thức ăn vào trong miệng, cười vang nói: “A ha ha ha! Ăn ngon!”
Tiếp theo, hắn lại cúi đầu nhìn Shanks, nói: “Thằng nhóc tóc đỏ, chúng ta chuẩn bị đồ ăn ngon.
Ngươi chuẩn bị rượu à?”
Shanks nói: “Đây mà coi như các ngươi chuẩn bị đồ ăn ngon à?
Rõ ràng là Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma làm.”
Dừng một chút, lại nói: “Tuy nhiên, rượu thì ta quả thật chuẩn bị không ít.”
Dứt lời, thân hình Shanks chợt lóe, nháy mắt biến mất khỏi boong tàu.
Đợi hắn lần nữa xuất hiện thì trên hai vai khiêng hai cái lu rượu to như núi, chậm rãi đi tới.
“Đông!”
“Đông!”
Mỗi một bước đều phát ra một trận âm thanh nặng nề.
Mỗi một bước đều làm cho con tàu Moby Dick lung lay dữ dội.
Râu Trắng thấy vậy, đôi con mắt lập tức sáng lên.
Hắn giơ tay nắm chặt, nhẹ nhàng nâng lên một lu rượu to như núi, và mở nắp bình, nuốt vào toàn bộ rượu trong đó.
“Rào rào!”
Rượu tràn ra, mùi rượu xông vào mũi.
Râu Trắng kêu to một tiếng: “Rượu ngon!”
Diệp Húc nói: “Phải không? Ta cũng nếm thử.”
Dứt lời, hắn tùy tay vung lên.
“Rào rào!”
Bên trong cái lu rượu to như núi khác, giống như suối trào, tuôn ra từng giọt rượu, đổ vào trong miệng Diệp Húc.
“Ừ, không tệ.” Diệp Húc gật đầu.
Những thành viên khác của nhóm hải tặc nghe thấy cũng ồn ào cầm chén tiến lên, nói: “Ta cũng nếm thử.”
“Thêm ta nữa.”
“Ta cũng muốn uống rượu.”
“Đồ ăn ngon như thế, nên uống thêm rượu.”
Rất nhanh, tất cả mọi người đều được phát cho rượu ngon, chạm cốc với nhau, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi có rượu, bầu không khí tại hiện trường càng thêm vài phần nhiệt huyết.
Hoặc hét lên, hoặc ca hát, hoặc cười to… Cực kỳ vui sướng.
Tự do tự tại, bất luận chuyện gì, miệng uống rượu lớn, ăn thịt thật to… Đây là cuộc sống của bọn họ, cuộc sống tốt đẹp nhất.
Shanks cầm hai chén rượu đi tới bên cạnh Clint Barton, nói: “Đừng nghiêm túc như vậy.
Tới, làm một chén.”
Clint Barton không trả lời, chỉ là tùy tiện tiếp nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.
Bên trong bất tri bất giác, tốc độ ăn thịt của mọi người chậm xuống.
Không phải bọn họ ăn ngán, thật là, ăn đến quá no.
Sau khi ăn xong, bọn họ sợ bụng của mình sẽ nổ mạnh.
Mà tốc độ nấu nướng Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma, trước sau không có chậm lại chút nào.
“Đông! Đông! Đông!”
Ánh đao của bọn họ như bóng, chuyển động nhanh nhẹn ở trên thớt.
Sau đó, một phần lại một phần đồ ăn ngon bày ra ở trên bàn.
Diệp Húc thấy thế, nhỏ giọng nói: “Xem ra… Có thể đưa qua một ít cho các thành viên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận