Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 297: Yêu cầu quyền lợi, trả lời!

Nhưng sau khi Trương Đào vừa nói ra lời này thì đã lập tức ngậm miệng lại.
Bình tĩnh?
Không cần lo lắng?
Chuyện này đối với Từ Khuyết, Hồ Khoan và Diệp Húc căn bản không cần à?
Bọn họ tự giới thiệu, sau đó giống như đang ở nhà mình, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, bưng ly trà thơm trên bàn uống.
Thỉnh thoảng Từ Khuyết còn phát ra một vài lời bình: “Hương vị hơi nhạt, nếu có thể nồng một chút thì tốt rồi.
Hình như linh khí cũng rất kém, miễn cưỡng có thể làm trơn cổ họng.”
Bên cạnh là hiệu trưởng Hồ Xuyên tươi cười với vẻ mặt hòa ái.
Khóe miệng Trương Đào hơi run rẩy.
Miễn cưỡng làm trơn cổ họng?
Phải biết rằng, trà hắn mang cho Hồ Xuyên chính là hàng hiếm đấy.
Thậm chí, hắn còn giảng giải lá trà này quý cỡ nào, rất khó để có được.
Kết quả, trong miệng của người đệ tử này lại biến thành miễn cưỡng làm trơn cổ họng?
Lúc này, trong đầu Từ Khuyết vang lên một âm thanh thanh túy.
“Đinh! Ngươi khoác lác một bộ dạng tươi mới thoát tục, đạt được 2000 điểm khoác lác.”
Từ Khuyết nghe vậy, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, lại nói: “Làm trơn cổ họng cũng chưa được tốt lắm, dùng làm nước súc miệng là tốt nhất.”
Khóe miệng Trương Đào tiếp tục giật giật.
Hắn không muốn cho Từ Khuyết tiếp tục nói nữa, vội nói: “Thật ra, lần này tìm các ngươi đến đây là muốn tìm hiểu một chút chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ ở Biển Máu.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Đúng rồi, vì sao lần đó các ngươi lại đến Biển Máu?”
Từ Khuyết nói: “Bởi vì trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh nơi đó không có gì đáng để chúng ta phải tìm kiếm và khiêu chiến.
Muốn trở nên càng mạnh hơn, chúng ta đành phải chọn xa hơn, chọn những nơi nguy hiểm hơn.
Dù sao lần trước lẻn vào Phong Thành, cũng đã phá hủy linh mạch của Phong Thành, nhưng cũng không có khó khăn và nguy hiểm gì.
Aizz, thật là nỗi khổ của cường giả mà, phải lặn lội đường xa mới có thể tìm ra một nơi có thể khiêu chiến.”
Trương Đào nhất thời không nói nên lời.
Lời này…… Nếu ai không biết còn tưởng rằng Từ Khuyết đã lên đến cấp Đại Tông Sư, thậm chí là cảnh giới cao hơn nữa.
Nhưng Trương Đào vẫn nói theo: “Hiệu trưởng của các ngươi vừa nói về chuyện ở Phong Thành, hình như là ngươi và Diệp Húc cùng đi với nhau hả?
Rất không tệ!
Có chút giống khí phách của Nhân Vương Phương Bình.”
Từ Khuyết xua tay nói: “Chúng ta vẫn hơi không giống với vị Nhân Vương đó.
Dù gì thì Nhân Vương đó lần đầu tiên phá hủy được thành trì ở địa giới đã bị các vị đại tướng và bang chủ đuổi giết chạy loạn khắp nơi.
Hơn nữa, hắn ta còn kém chút nữa đã mất mạng trong đó.
Nhưng các cao thủ của Phong Thành căn bản không phát hiện ra chúng ta.”
Khóe miệng Trương Đào không nhịn được run rẩy.
Hắn xem như phát hiện, sinh viên tên là Từ Khuyết trước mặt này tuyệt đối có thể so với cái tên Nhân Vương Phương Bình. Ít nhất, ở phương diện khoác lác này, chỉ có hơn chứ không kém.
“Đinh! Ngươi vừa khoác lác tươi mát thoát tục, đạt được 2000 điểm khoác lác.”
Trong lòng Từ Khuyết vui vẻ thầm nói: Quả nhiên, chỉ cần khoác lác ở trước mặt cường giả là có thể dễ dàng đạt được nhiều điểm khoác lác.
Trương Đào lại nói: “Vậy sao các ngươi có thể lên được hòn đảo nhỏ trên Biển Máu này?”
Từ Khuyết không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà xanh, nói: “Bởi vì, phía trước chúng ta có một vị bang chủ địa giới cấp bậc Vương Giả.
Thằng ngu đó đã hấp dẫn tất cả quái vật trong Biển Máu đi.
Chúng ta chỉ việc nghênh ngang bước lên hòn đảo nhỏ đó thôi.”
Bang chủ địa giới cấp bậc Vương Giả là một thằng ngốc?
Còn nghênh ngang bước lên hòn đảo nhỏ?
Chẳng lẽ không phải lén lút bước lên đó à?
Trương Đào cười nói: “Vậy các ngươi ở trên hòn đảo nhỏ đó đã nhìn thấy cái gì?”
“Khắp nơi đều là thi thể của yêu thú, vô số thảo dược, vô tận linh thạch cực phẩm…
Đáng tiếc, chúng ta không có nhẫn không gian để chứa các đồ linh tinh khác, nếu không thì khẳng định có thể mang về không ít bảo vật.
Có thể tăng thêm vô số tài nguyên cho Hoa Hạ, thậm chí là cho toàn bộ nhân loại.
Lần trước, đi tới Phong Thành cũng là như thế.
Nếu ta có được nhẫn không gian, tốt nhất là cái loại nhẫn không gian có tới mấy ngàn, mấy vạn mét vuông.
Như vậy, ta có thể mang về số lượng lớn cực phẩm linh thạch, giúp cho Hoa Hạ chúng ta bồi dưỡng ra vô số Linh Giả mạnh mẽ.
Như vậy tất cả các linh thạch cực phẩm đều sẽ không bị phá hủy.
Ai, thật là quá đáng tiếc.
Quá đáng tiếc mà!”
Chân mày Trương Đào nhăn lại.
Khá lắm, hắn xem như nghe ra.
Tiểu tử Từ Khuyết này là đang nhân cơ hội này đòi chỗ tốt.
Nhẫn không gian mấy ngàn, mấy vạn mét vuông?
Sao hắn không đi cướp luôn đi?
Trương Đào mỉm cười nói: “Ta nhớ hình như đại học Hoa Thanh có một ít nhẫn không gian, ngươi đợi lát nữa có thể hỏi Hồ Xuyên một chút.”
Hồ Xuyên nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh duy trì nụ cười, giờ đã không thể ngồi yên.
“Mấy năm nay, đại học Hoa Thanh chúng ta đã bồi dưỡng hơn mười cường giả Tông Sư và vô số Linh Giả trung phẩm, bọn họ đảm nhiệm chức vị quan trọng ở trong đội chấp pháp, đội tuần tra và chiến sĩ, hoặc chết trận ở địa giới, chết ở nơi đất khách quê người, máu vẩy đầy trời.
Bọn họ dùng sinh mệnh và máu tươi bảo vệ Hoa Hạ, bảo vệ Địa Cầu!
Thật sự…… Rất anh dũng, rất đáng buồn!
Bọn họ gần như đồn rằng đại học Hoa Thanh vốn là không nhiều tài nguyên lắm, nhưng…… Ai.”
Hồ Xuyên thở dài một hơi, trên mặt che kín đau khổ và chua xót.
Bộ dáng đó… giống như trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Tang thương và đau khổ!
Khóe miệng Trương Đào lại nhếch lên.
Hiểu rồi!
Hắn xem như đã nhìn ra, giáo viên như thế nào thì học sinh sẽ như thế đó.
Hết người này đến người khác đòi chỗ tốt.
Mình còn có thể nói cái gì?
Không cho?
Không thấy một già một trẻ đang đáng thương nhìn mình à?
Nếu không cho thì chẳng phải nói mình là lão lãnh đạo nhưng không quan tâm đến cấp dưới à?
Sau này, bọn họ có còn phấn đấu vì Hoa Hạ à?
Trương Đào nhẹ giọng nói: “Cái này... Gần đây tài nguyên đúng là đang thiếu.
Nhưng đối đãi với những người có năng lực cùng với công lao, mặc dù tài nguyên thiếu, chúng ta sẽ cố hết sức đáp ứng.”
Ngay sau đó, Trương Đào lại lần nữa hỏi: “Vậy các ngươi có biết vì sao hòn đảo nhỏ trên Biển Máu lại bị hủy diệt không?”
Từ Khuyết nhẹ nhàng nói: “A, trên đảo nhỏ đột nhiên có người hét to một tiếng, sau đó hòn đảo nhỏ này lập tức hỏng mất.”
La lên một tiếng, hòn đảo nhỏ hỏng mất.
Đây là chuyện kinh khủng cỡ nào?
Phải biết rằng, hòn đảo nhỏ đó đang đứng sừng sững ở trên Biển Máu.
Trình độ chắc chắn của nó quả thật không thể tưởng tượng được.
Nhưng, ngữ khí của Từ Khuyết lại nhẹ nhàng như vậy.
Giống như chỉ là kể lại một chuyện rất nhỏ.
Trương Đào nói: “Vậy làm sao các ngươi có thể rời khỏi hòn đảo nhỏ đó?”
“Một người mặc áo đen chiến đấu tới cùng với một tên khác.
Cảnh tượng lúc đó … Thật kích thích.
Nếu không phải hòn đảo nhỏ sắp bị phá hủy thì chúng ta đã có thể xem một trận đại chiến kinh thế.” Từ Khuyết tiếc nuối nói.
“Đinh! Ngươi khoác lác ra vẻ thần bí, đạt được 2000 điểm khoác lác.”
Trương Đào và Hồ Xuyên nghe Từ Khuyết nói thì trên mặt cả hai người đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ cũng đều biết chuyện của hòn đảo nhỏ trên biển máu, thậm chí, họ cũng rõ ràng trên đảo nhỏ đến tột cùng có người nào.
Nhưng, bọn họ lại không biết có người ở trên hòn đảo nhỏ chiến đấu với nhau.
Người mặc áo đen?
“Đúng rồi, lúc ấy ta còn chụp mấy tấm ảnh.” Từ Khuyết đưa điện thoại di động ra.
Khi Trương Đào nhìn thấy tấm ảnh thì khóe miệng lại giật giật.
Hắn đang muốn nhìn thấy là tình huống xảy ra trên đảo nhỏ, còn có gương mặt của người mặt áo đen đó.
Kết quả, trên ảnh chụp là cái gì?
Tất cả đều là ảnh của Từ Khuyết, còn là ảnh tự sướng nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận