Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 309: Giao Long, bơi lội!

Diệp Húc đút hai tay vào túi quần, Trần Kiến thì khiêng một cái bao bố to như quả núi sau lưng, hai người kề vai sát cánh, đối mặt với làn sóng khí nóng bỏng, sải bước đi lên phía trước.
Không bao lâu sau, một đầm lầy ẩm ướt xuất hiện trước mặt hai người.
“Ùng ục!"
“Ùng ục!"
Trong đầm lầy thỉnh thoảng nổi lên vài bọt khí đen khiến cho không khí vốn đã nặng mùi lại thêm cảm giác buồn nôn.
Đầm lầy trải dài, không biết sâu cạn.
Nếu như người bình thường bước vào thì có thể sẽ bị sụt lún bất cứ lúc nào rồi đi đời nhà ma.
Nhưng Diệp Húc và Trần Kiến đều là Linh Giả mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không sợ nơi này.
Hai người liếc nhìn nhau một cái sau đó dễ dàng nhảy qua mặt đầm lầy.
Cơ thể cả hai vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng giống như đi trên đất bằng, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Một bước một trăm mét, nhanh chóng đi xa.
Nếu như Trần Kiến không vác một cái bao bố to sau lưng thì nhìn từ xa hai người có cảm giác như thần tiên.
Nhưng sau khi có cái bao bố kia thì bọn họ cũng chỉ có thể coi như là dân chạy nạn mà thôi.
“Rào rào!"
Lúc này, một con Giao Long đột nhiên từ trong đầm lầy lao ra.
Không biết có phải là bị đầm lầy nhiễm bẩn hay không mà thân thể và vảy của nó chỉ có một màu đen.
Giao Long không ngừng gào rống, gió lớn nổi lên, uy thế kinh người.
Bầu trời và đầm lây như đang quay cuồng.
“Má ơi, Hắc Giáp Giao Long!” Trần Kiến kinh hãi kêu lên.
“Rống!"
Hắc Giáp Giao Long ngửa đầu lên trời rống một tiếng sau đó mở cái miệng to như bồn máu ra, lao về phía Diệp Húc và Trần Kiến.
“Ào ào!"
Theo cử động của Hắc Giáp Giao Long, toàn bộ đầm lầy dâng lên một cơn sóng thần bùn, trông như một bức tường.
Thân hình của Diệp Húc chợt lóe lên, trốn sang một bên.
Trần Kiến vì đang vác bao bố cho nên tốc độ và phản ứng kém hơn rất nhiều, không cách nào tránh được.
“Phốc!"
Toàn bộ nước bùn đen đổ ập lên người Trần Kiến, nháy mắt đã biến hắn thành tượng đất.
Ngay sau đó, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao của Hắc Giáp Giao Long lao đến như xé gió, như muốn xé nát Trần Kiến thành vô số mảnh nhỏ.
Trần Kiến nhướng mày, vội vàng rút thanh trường đao bên hông ra.
“Keng!"
Đao và móng vuốt chạm nhau phát ra tiếng kim loại va chạm, một làn sóng khí mạnh mẽ cuồn cuộn thổi bay tất cả bùn đất xung quanh.
Nhưng Hắc Giáp Giao Long không phải chỉ có một móng vuốt, nó lập tức sử dụng một móng vuốt khác nhanh như cắt tấn công Trần Kiến.
“Rẹt!"
Bao bố trên lưng Trần Kiến bị xé rách, chân rết, đuôi Sói Đao rơi ra như là bông tuyết rồi chìm vào đầm lầy.
Mà Trần Kiến cũng đã bị lực lượng mạnh mẽ này đánh bay ngược về sau hơn trăm mét.
“Đồ khốn kiếp, ngươi dám xé túi của ta!” Trần Kiến ổn định thân hình sau đó tức giận quát to.
Tiếp theo, cả người hắn vọt tới trước nhanh như một quả đạn pháo, giơ cao đại đao rồi chém xuống lưng của Hắc Giáp Giao Long.
“Keng!"
Ánh lửa bắn ra bốn phía, khí kình giống như một cơn sóng cuộn lan ra khắp nơi.
Có điều một kích toàn lực của Trần Kiến lại không gây ra bất cứ thương tổn gì cho Hắc Giáp Giao Long.
Nhưng Trần Kiến không từ bỏ, hắn đứng trên lưng Hắc Giáp Giao Long rồi vung đao liên tục.
Càng ngày càng mạnh!
Càng ngày càng nhanh!
Trần Kiến như có được lực lượng bất tận, lẫm lệ, tấn mãnh.
Ánh lửa lướt qua, khí kình nhộn nhạo.
Hắn vừa chém vừa mắng chửi không ngừng nghỉ: “Đồ rùa đen, chó má, khốn kiếp, … Dám phá túi của ta!"
Nhưng vảy của Hắc Giáp Giao Long thật sự quá dày, không thể chém đứt được.
“Xôn xao!"
Không biết là do nghe Trần Kiến mắng thấy phiền hay là do cảm thấy đau đớn, Hắc Giáp Giao Long đột nhiên xoay người, muốn ném Trần Kiến bay ra xa.
Trần Kiến mượn lực nhảy lên, vừa lúc đáp lên đầu của đối phương.
Hắn dùng hết sức của mình vung đao lần nữa.
“Keng!"
Nhát chém này giống như tiếng chuông vang dội.
Đại đao của Trần Kiến và đầu của Hắc Giáp Giao Long đều xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Máu đỏ liên tục trào ra từ vết rạn.
“Ngao!"
Hắc Giáp Giao Long ngửa mặt lên trời rống to, nó đột nhiên lắc đầu thật mạnh, xốc bay Trần Kiến ra ngoài.
Diệp Húc đứng ở nơi xa thấy vậy, nhân cơ hội này xuất hiện trước mặt Hắc Giáp Giao Long rồi nhanh chóng cầm kiếm chém xuống vết thương trên đầu của nó.
“Xôn xao!"
Một tiếng kêu rung trời, máu tươi bắn ra.
Hắc Giáp Giao Long giãy giụa một cách điên cuồng khiến cho nước bùn bắn cao khắp nơi.
Cuối cùng nó ngã vào trong đầm lầy, không còn cử động nữa.
“Thình thịch!"
Lúc này, Trần Kiến chui ra khỏi đầm lầy, nhìn hắn chẳng khác gì một con khỉ bằng đất.
Sau khi xác định Hắc Giáp Giao Long đã chết, khuôn mặt tràn đầy nước bùn của Trần Kiến nháy mắt cười nở hoa.
Hắn hưng phấn kêu lên: “Ha ha ha! Chết rồi! Hắc Giáp Giao Long đã chết rồi!"
Không trách Trần Kiến vui vẻ như thế.
Đánh giá tình hình chiến đấu vừa rồi, thực lực của con Hắc Giáp Giao Long này rất mạnh, lực phòng ngự kinh người, có thể nói cả người nó đều là bảo vật.
Hắc Giáp Giao Long đã chết cho thấy bọn họ đã vượt qua nguy hiểm, hơn nữa còn kiếm lời to.
Ngay sau đó, Trần Kiến lại khen ngợi bản thân: “Cũng may là trước đó ta đã tiêu hao phần lớn thể lực của Hắc Giáp Giao Long, sau đó tìm được nhược điểm của nó, hơn nữa còn thành công làm nó bị trọng thương.
Đương nhiên, một kích cuối cùng của Diệp Húc cũng quan trọng không kém.
Ta chưa bao giờ là kẻ bủn xỉn, ta sẽ chia cho người một phần Hắc Giáp Giao Long."
Cái gì gọi là tiêu hao phần lớn thể lực của Hắc Giáp Giao Long?
Còn trọng thương?
Thôi đi, ngươi chỉ mới cắt được một chút thịt của nó.
Còn nữa, không phải kẻ bủn xỉn mà chỉ chia cho ta một phần?
Khóe miệng Diệp Húc hơi co giật.
Nhưng Diệp Húc đã có kinh nghiệm từ hai lần trước cho nên cũng không quá ngoài ý muốn, hắn chỉ xua tay nói:
“Ta không cần, ngươi lấy hết đi."
“Vậy thì tốt quá rồi!"
Trần Kiến không ngờ ngay cả Hắc Giáp Giao Long mà Diệp Húc cũng không cần, phải biết rằng, Hắc Giáp Giao Long chính là bảo bối chân chính.
Nhưng hắn không hề hay biết, đừng nói là Hắc Giáp Giao Long, Diệp Húc còn đã từng vứt bỏ rất nhiều yêu thú cấp Vương, thậm chí là cấp Hoàng.
Trong mắt hắn, một con Giao Long nho nhỏ chưa hóa rồng chẳng khác gì một con giun.
Như vậy thì làm sao khiến hắn để ý tới chứ?
Diệp Húc tiến vào bí cảnh là vì muốn tìm tài nguyên tu luyện cực phẩm giúp Uông Tư Nhã, không phải là vì tìm một con Giao Long nhỏ bé vùng vẫy trong nước bùn.
Trần Kiến mừng rỡ như điên, hắn đi tới bên cạnh Hắc Giáp Giao Long rồi nâng nó lên ước lượng cân nặng.
Trên người hắn toàn là nước bùn, hơn nữa còn khiêng Hắc Giáp Giao Long, từ xa nhìn vào giống như là một công nhân cống thoát nước đang khiêng một cái ống nước màu đen vừa to vừa dài.
Nhưng Trần Kiến cũng không có để ý tới chuyện này, ngược lại, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm.
Tiếp theo, Trần Kiến như nghĩ tới cái gì, hắn buông Hắc Giáp Giao Long ra rồi chui vào trong nước bùn đen như mực.
“Ùng ục!"
“Ùng ục!"
Bọt khí trong nước bùn quay cuồng.
Qua hồi lâu, Trần Kiến mới ló đầu ra khỏi đầm lầy.
Trông dáng vẻ của hắn cứ như bản thân không phải đang ở trong một nơi vô cùng hôi thối mà là một cái bể bơi trong xanh, không có chút bẩn nào.
Trần Kiến ôm một đống chân rết và đuôi của Sói Đao, thở dài: “Đáng tiếc, ta vẫn để mất hơn một nửa rồi."
Hắn lại móc một cái bao bố to từ trong lòng ngực ra rồi bỏ tất cả mọi thứ vào trong.
Xong xuôi, Trần Kiến đi tới bên cạnh Hắc Giáp Giao Long.
Cứ như vậy, Trần Kiến một vai khiêng Hắc Giáp Giao Long dài hơn mười mét, một vai khiêng một cái bao bố to tướng tiếp tục cùng đi lên phía trước với Diệp Húc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận