Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 387: Ra tay, chém giết!

"Xoạt!"
Ngay lúc đó, năm bóng đen xuất hiện trên bầu trời.
Con mắt bọn hắn đỏ như máu, tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, lạnh lẽo giống như u linh, khủng bố giống như ác ma!
Sắc mặt Sa Tiểu Quang và Fubuta hơi trắng lên, kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước.
"Khặc khặc, Sa Tiểu Quang đúng không?
Nguồn sáng còn sót lại của thế giới này."
Bóng đen đứng ở giữa nhe răng cười nói.
Đồng thời, hắn dùng đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn cái đầu sáng loáng và quần đùi vàng óng ánh của Sa Tiểu Quang.
Bộ dáng đó... Giống như sắp một ngụm nuốt cả người Sa Tiểu Quang vào bụng.
"Rất tốt, lúc đầu chúng ta còn muốn phái người bắt ngươi.
Không ngờ... Tự ngươi đã đưa tới cửa.
Thật là bớt cho chúng ta một chút thời gian." Bóng đen cười lạnh nói.
Sa Tiểu Quang cố gắng nghênh cổ lên, nói: "Những thuộc hạ kia của ngươi đều đã bị đánh bại.
Thế giới này, rất nhanh sẽ tràn ngập ánh sáng!"
"Thuộc hạ? Ngươi nói là bọn hắn à?" Bóng đen hỏi.
Lập tức, lít nha lít nhít quái vật màu đen đếm mãi không hết đột nhiên xuất hiện, đồng thời bao vây đám người Diệp Húc.
Bọn chúng nhe răng trợn mắt, gào thét làm người ta tê cả da đầu.
"Chỉ cần thế giới này có bóng tối... Loại thuộc hạ này, chúng ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Các ngươi muốn giết à?
Vậy thì cứ giết thoải mái đi." Bóng đen nhe răng cười nói.
Sa Tiểu Quang ôm đùi Diệp Húc, run rẩy nói: "Đại nhân Chúa Cứu Thế, làm sao bây giờ?"
Diệp Húc còn chưa kịp trả lời, Phùng Bảo Bảo đã lên tiếng nói: "A, lại có thể đánh người."
Chỉ thấy...
Phùng Bảo Bảo lần nữa múa hai cái xẻng, hình thành hai cơn gió lốc cuồng bạo, hất một mảng lớn quái vật bay ra ngoài.
Hồng Thất Công nói: "Vậy thì lại thể hiện một chút lực lượng của ta đi."
Dứt lời, hắn cũng quơ cái xẻng lên.
Nhưng cho dù bọn hắn đập và tiêu diệt quái vật như thế nào.
Số lượng lại quái vật vẫn không hề giảm bớt chút nào, thậm chí còn giống như thủy triều, không ngừng dâng lên, gia tăng.
"Răng rắc!"
Lúc này, xẻng của Phùng Bảo Bảo và Hồng Thất Công cùng nhau bị gãy, biến thành hai món quần áo rách rưới.
Bọn hắn không thể không quay người, cầm lấy xẻng mới trên mặt đất, một lần nữa đập quái vật.
Số lần Phùng Bảo Bảo tham gia khá nhiều nhiệm vụ, thu hoạch được rất nhiều điểm tích lũy.
Mặt khác, thể lực của nàng vốn đã vượt xa người thường.
Cho nên, cho dù chiến đấu thời gian dài, sắc mặt của nàng vẫn như thường, căn bản không có một chút biến hóa.
Mà Hồng Thất Công thì thở hồng hộc.
Diệp Húc lắc đầu, nói: "Những quái vật này giết không hết.
Nhưng, chỉ cần giết năm người áo đen phía trên kia.
Tất cả quái vật đều sẽ biến mất."
Lúc này, Hồng Thất Công ngừng lại, thở hổn hển nói: "Thì ra là thế."
Phùng Bảo Bảo nhẹ nhàng há mồm, nói: "Nha."
Sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh hơn múa cái xẻng trong tay, không ngừng đập quái vật.
Hồng Thất Công tưởng là Phùng Bảo Bảo nghe không hiểu.
Thế là, giải thích nói: "Phùng Bảo Bảo, đại nhân Chúa Cứu Thế nói chỉ cần đánh chết những người áo đen kia, đám quái vật này sẽ chết thôi."
Phùng Bảo Bảo thản nhiên nói: "Người áo đen chỉ có năm người, đánh một chút là chết rồi, làm gì thú vị bằng đám quái vật này được, có phải ngươi ngốc hay không?"
Hồng Thất Công:...
Thú vị?
Ngốc?
Hay là, Phùng Bảo Bảo đánh quái vật là đang chơi?
Nhưng, mình ngốc à?
Người áo đen hừ lạnh nói: "Đánh một chút là chết à?
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người xem thường chúng ta như thế!
Nếu đã như vậy, vậy thì để ta xem thử ngươi lực lượng gì?"
Người áo đen hóa thành một đường sáng, bay về phía Phùng Bảo Bảo, đồng thời duỗi ra năm ngón tay giống như đao thép, giống như nháy mắt sẽ xé cả người Phùng Bảo Bảo thành mảnh nhỏ.
Phùng Bảo Bảo không nhanh không chậm xoay người, nói: "Ngươi đến.
Vậy đập chết ngươi trước rồi chơi tiếp."
Trong khi nói chuyện, Phùng Bảo Bảo bỗng nhiên quơ xẻng về phía người áo đen.
"Ầm!"
Xẻng và ngón tay chạm vào nhau, phát ra một âm thanh nặng nề.
Cái xẻng cũng đứt làm hai, biến thành một bộ quần áo rách rưới.
Phùng Bảo Bảo nói: "Xẻng không dùng được, xem ra phải dùng tuyệt chiêu!"
Chỉ thấy...
Phùng Bảo Bảo bỗng nhiên đánh ra một chưởng về phía người áo đen.
Nhanh như chớp, mạnh như lôi.
Cho dù là người áo đen thì cũng không cách nào tránh né, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
"Lão Hán Đẩy Xe!"
Sau đó, Phùng Bảo Bảo vọt mạnh lên, nhanh chóng đánh ra một quyền.
"Độc Long Toản!"
Người áo đen bị đau, phun ra một ngụm lớn máu tươi, lần nữa bay ngược ra sau mấy mét, đồng thời đập mạnh lên trên tản đá.
Phùng Bảo Bảo nhảy lên cao, cả người trong tư thế ngồi rời xuống.
"Quan m Tọa Liên!"
"Ầm!"
Nàng vừa rơi xuống, xương cốt của người áo đen và mặt đất cùng nhau rạn nứt.
Vẫn chưa hết, Phùng Bảo Bảo móc ra một thanh dao găm sắc bén từ trong ngực, khẽ quát một tiếng: "Cương ben không phẩy không một!"
Dao găm đâm ra, máu tươi chảy ra.
Người áo đen nháy mắt mất đi tất cả sức sống.
"Lão tam!"
"Tam ca!"
Bốn người áo đen còn lại nhao nhao kêu lên.
Phùng Bảo Bảo tấn công quá nhanh, thậm chí bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì chiến đấu đã kết thúc.
Ngay sau đó, bốn người áo đen cùng nhau lao về phía Phùng Bảo Bảo, muốn ngay lập tức chém giết nàng để báo đại thù.
Sắc mặt của Phùng Bảo Bảo không biến hóa chút nào, nhanh chóng bắt đầu tấn công.
"Độc Long Toản!"
"Lão Hán Đẩy Xe!"
"Song Phi!"
"Móc Chỏng Ngược!"
"Thêm teng một chỉ!"
"Băng Hỏa Song Chưởng!"
"Giữa chu!"
"Liên tục giữa chu!"
...
Khí kình lan ra.
Bụi mù, cát đá bay loạn tứ tung.
Lực lượng của Phùng Bảo Bảo rất mạnh mẽ, nhưng một mình đồng thời đối mặt với bốn người đàn ông mặc áo đen cũng cảm thấy hơi phí sức.
Hồng Thất Công thấy thế, quát to một tiếng: "Ta tới giúp ngươi!"
Hắn nhảy lên, đồng thời từ trong ngực móc ra một thanh kiếm dài.
Kiếm hoa như rồng, khí thế bàng bạc.
Trực tiếp dẫn theo một người áo đen chạy về nơi xa.
Giảm bớt một người, áp lực của Phùng Bảo Bảo giảm xuống không ít.
Trong lúc mơ hồ, nàng lấy một địch ba lại có xu hướng đánh ngang tay.
Diệp Húc tùy ý nhìn mấy người chiến đấu, sau đó nói với Yagami Raito nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh: "Ngươi không đi hỗ trợ à?"
Yagami Raito nói nhỏ: "Đại nhân Chúa Cứu Thế nói đùa.
Ta chỉ là một người thường không có sức mạnh gì mà thôi."
Diệp Húc nói: "Thật à? Vậy có lẽ lát nữa ngươi sẽ không nhận được điểm tích lũy."
Yagami Raito nghe thấy vậy, hai con ngươi lập tức trở nên sắc bén.
Hắn gia nhập nhóm chat bao lì xì Chư Thiên đã được một đoạn thời gian, vô cùng rõ ràng điểm tích lũy là đồ vật quan trọng cỡ nào.
Đó là nguồn suối của lực lượng, là có thể thay đổi vận mệnh của chính mình, thậm chí là bảo vật quý giá giúp mình thành thần!
Tuyệt đối... Tuyệt đối phải cố hết sức có được nó!
Yagami Raito chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Ngay lúc đó, hắn cởi áo khoác, bỗng nhiên ném lên bầu trời, quát khẽ: "Hi vọng ngươi có thể làm cho ta thành công!"
"Đùng!"
Trong chốc lát, áo khoác giữa bắn ra khói đen ngập trời, một luồng khí tức kinh khủng và lạnh lẽo, ầm vang như núi lửa phun trào.
Tất cả mọi người... Giống như nháy mắt rơi vào trong hầm băng, kìm lòng không được rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận