Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 133. Mời ăn cơm, biết thân phận!

Diệp Húc chậm rãi mở ra cửa phòng.
Chỉ thấy Vạn Vân mặc váy liền áo hoa văn màu lam nhạt, trên cổ đeo vòng ngọc, trên mặt chát đầy phấn nền, dưới chân còn đeo một đôi giày cao gót màu đỏ ……
Cả người có vẻ tinh thần phấn chấn, quý khí mười phần.
Diệp Húc không khỏi nghi hoặc nói: “Mẹ, ngươi đây là……”
Vạn Vân khoa tay múa chân một chút, cười nói: “Ta trang điểm thế nào?”
Diệp Húc do dự mà gật đầu, nói: “Khá xinh đẹp.”
“Đó là đương nhiên, ngày hôm qua cửa hàng đồ giới hạn giảm giá 90%, ta xếp hàng 1 tiếng đồng hồ mới cướp được.” Vạn Vân hưng phấn nói.
Tiếp theo, Vạn Vân lại giống như nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, dì Tưởng Bình hôm nay mời chúng ta đến Hào Thái ăn cơm, chỉnh lí một chút liền đi qua đi.
Đừng nói! Ta còn chưa từng đến Hào Thái ăn cơm bao giờ đâu.”
Vốn dĩ, Diệp Húc còn muốn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ chơi chơi.
Nhưng, sau khi nghe mẹ nói vậy, không đành lòng làm mất hứng của bà.
Vì thế, ứng tiếng nói: “Ta giống như không phải chỉnh lí gì đâu.”
“Được, vậy đi thôi.” Vạn Vân cao hứng nói.
Vạn Vân trước khi lên xe, đầu tiên là vòng quanh xe xoay một vòng lớn.
Rồi sau đó, mới chậm rãi mở cửa xe, gật đầu nói: “Còn may không có bị người cọ rớt mất sơn.”
Diệp Húc há miệng thở dốc, hắn muốn nói xe của chính mình là xe chống đạn, người bình thường căn bản cọ không nổi.
Nhưng, nghĩ giải thích lại có chút phiền phức, liền không nói thêm cái gì nữa.
Tiếng xe gầm rú vang lên, cảnh sắc chung quanh nhanh chóng lui về phía sau.
Không bao lâu, một tòa khách sạn cao lớn, tiến vào mắt.
Khách sạn Hào Thái.
Một trong những khách sạn nổi tiếng Hán thị, chỉnh thể trang hoàng tráng lệ, xa hoa.
Mới vừa đại môn, một cổ nhàn nhạt thanh hương cao lớn ập vào trước mặt, lại phối hợp điều hòa gió lạnh từ từ, làm người ta cảm thấy một trận thần thanh khí sảng.
Lúc này, Tưởng Bình ngồi ở nơi xa vẫy tay nói: “Vạn Vân, ở đây!”
Vạn Vân nghe thấy, trên mặt nháy mắt chất đầy tươi cười.
Nàng muốn một đường chạy chậm đi qua, nhưng, mới vừa bước ra một bước, lúc này mới ý thức được chính mình hôm nay mặc váy cùng giày cao gót.
Vì thế, lại nỗ lực ung dung hoa quý, bộ dáng đâu vào đấy, hướng phía trước đi đến.
Hôm nay Tưởng Bình, ăn mặc một thân sườn xám, trên tay mang vòng ngọc, trên mặt cũng giả dạng một phen, nhìn qua nghiễm nhiên là một phu nhân xã hội thượng lưu.
Vạn Vân hỏi: “Bình tỷ, hôm nay sao lại đột nhiên muốn mời ta cùng tiểu Húc ăn cơm a?”
Tưởng Bình cười khanh khách nói: “Còn không phải do Chính Đường nhà ta sao! Hắn mấy ngày trước gặp may mắn trở thành linh giả nhất phẩm.
Năm nay hắn mới 20 tuổi, về sau nói không chừng còn có thể trở thành linh giả mấy phẩm đấy.
Ta thấy cái này dù sao cũng coi như là chuyện vui, mà ngươi là tỷ muội tốt nhất của ta, cho nên liền tới chia sẻ cùng ngươi.”
Vạn Vân mày hơi hơi nhảy lên.
Chia sẻ?
Nàng đây rõ ràng là tới trang bức!
Tưởng Bình thấy vậy, ý cười trên mặt càng tăng lên vài phần, lại nói: “Đúng rồi, Chính Đường, ngươi lần này về nhà là muốn tham gia cái gì cái gì tranh tài?”
Phương Chính Đường hướng tới Vạn Vân cùng Diệp Húc một cái ánh mắt xin lỗi, hắn cũng không thích hành vi trang bức của mẹ.
Nhưng, dù sao …… Đây là mẹ của mình, mẹ duy nhất.
“Cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi.” Phương Chính Đường nói.
“Đúng đúng! Cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi, đây chính là cuộc tranh tài dành cho cả nước, về sau đài truyền hình, báo chí nói không chừng đều sẽ đưa tin.
Chính Đường, ngươi phải hảo hảo biểu hiện đấy!” Tưởng Bình một bộ dáng ngữ khí giáo dục, nói.
Trên thực tế, cổ của bà đã giống như thiên nga, cao cao giơ lên. Đó là một loại tư thái thắng lợi, đắc ý, cao ngạo.
Phương Chính Đường bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ nỗ lực.”
“Ừm, nỗ lực là được!” Tưởng Bình đắc ý gật đầu, nói
Nửa ngày, Tưởng Bình giống như mới nhớ tới chuyện ăn cơm, nói: “Tổ yến ở đây nghe nói ăn rất ngon, đợi lát nữa phải nếm thử mới được, có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp đó, ha ha ha!”
Vạn Vân chỉ là rầu rĩ gật gật đầu.
“Đạp đạp đạp!”
Lúc này, nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp theo, Vương Tề ăn mặc trang phục nhà Đường, hưng phấn đi tới, nói: “Diệp tiên sinh, thật là quá trùng hợp!
Ta vừa nghe được tin tức, ngươi tiến vào trường học linh giả mới có mấy ngày, liền trở thành linh giả nhất phẩm, là thiên tài ghê gớm nhất!
Không thể tưởng được lập tức liền gặp được ngươi.”
Vương Tề nói tới đây, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Diệp Húc.
Vạn Vân nghe thế không khỏi sửng sốt một chút, ngược lại nhìn về phía Diệp Húc hỏi: “Ngươi thành linh giả nhất phẩm?”
Diệp Húc gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi tiểu tử này, như thế nào không nói sớm a!” Vạn Vân thấp giọng trách cứ nói.
Vương Tề cũng nhìn ra quan hệ của Vạn Vân cùng Diệp Húc tựa hồ vô cùng mậ thiết, cận thận nói: “Xin hỏi, vị này là……”
Vạn Vân biết được nhi tử chính mình trở thành linh giả nhất phẩm, tâm tình tốt lên không ít, cười nói: “Ta là mẹ của Diệp Húc.”
“Ai nha, ta lúc trước còn nghi hoặc, mẫu thân đến tột cùng như thế nào, mới có thể giáo dục ra nhân tài giống Diệp Húc như vậy.
Hiện tại vừa thấy, thật là làm người ta kinh ngạc cảm thán!” Vương Tề lại lần nữa giơ ngón tay cái lên, nói.
“Ha ha ha! Điểm này ngươi thật ra nói không có sai, nếu không phải ta từ nhỏ giáo dục tốt, tiểu Húc của nhà chúng ta làm gì thành tích như hiện tại?
Bất quá, những điều này đều là bậc cha mẹ chúng ta nên làm, không đáng khen ngợi.” Vạn Vân liên tục xua tay, một bộ dáng không đáng giá nhắc tới.
Nàng tuy rằng nói như vậy.
Nhưng, trên mặt kia cơ hồ cười nhăn thành một đoàn, lại giống như đang nói: Đúng, cứ khen ta nhiều vào đi!
Dứt lời, Vạn Vân còn không quên cho Tưởng Bình một ánh mắt đắc ý.
“Diệp Húc nhà ta năm nay 18 tuổi, cũng đã là linh giả nhất phẩm, về sau nói không chừng có thể trở thành mấy phẩm đâu.” Lúc Vạn Vân nói đến 18 tuổi, cố ý đề cao âm lượng.
Kia phảng phất tựa như đang nói: Bình tỷ, Diệp Húc nhà ta so với Chính Đường nhà ngươi càng trẻ tuổi, trở thành linh giả sớm hơn.
Vương Tề theo sát nói: “Diệp Húc chính là hạt giống của trường học linh giả, là học sinh các lão sư nhìn trúng.
Về sau đừng nói mấy phẩm, chính là trở thành đại tông sư đều là có khả năng!”
“Ha ha ha, ngươi quá khoa trương rồi, ta hiểu rõ tiểu Húc nhà ta nhất, hắn phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ thành Tông Sư mà thôi.” Vạn Vân cười nói.
? ?? ?
Tông Sư mà thôi!
Lời nói khiêm tốn cỡ nào?
Phải biết rằng, toàn bộ Tông Sư của Hoa Hạ cũng là đếm trên đầu ngón tay đấy.
Mỗi một vị Tông Sư, đều được vô số người sùng bái, có được địa vị cực cao.
Nhưng mà, ở trong miệng Vạn Vân giống như căn bản không coi là cái gì.
Nguyên bản, Vương Tề chỉ là vỗ vỗ mông ngựa, hắn lại không nghĩ rằng đối phương trực tiếp đối đáp, khóe miệng hơi hơi kéo một chút.
Vạn Vân lại không có nghĩ nhiều như vậy, nói: “Đúng rồi, tiểu Húc, ngươi tham gia cái kia cái gì cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi sao?”
Diệp Húc gật đầu nói: “Tham gia.”
Vương Tề lại lần nữa ra tiếng nói: “Trường học linh giả, kì vọng rất nhiều vàoDiệp Húc, ta cảm thấy hắn khẳng định có thể lấy được vị trí tốt!”
Vạn Vân nghe thế, lại lần nữa cho Tưởng Bình một cái ánh mắt đắc ý.
“Ha ha ha! Diệp Húc đứa nhỏ này cũng thật là, khẳng định là muốn sau khi tranh được vị trí, mới cho ta một kinh hỉ.
Bất quá, về sau lúc đăng báo giấy, lên TV, phải chú ý một chút hình tượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận