Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 236 Gặp lại Từ Khuyết!

Những tên có làn da mà đỏ này thân mặc khôi giáp, hai tròng mắt lãnh mang lập loè, căn bản không có nói bất kì câu nào, rút ra trường đao bên hông, giống như hung thú, chém về phía đám học sinh.
“Sát!”
Chúng học sinh không hổ là thiên tài học viện chiến đấu của đại học Hoa Thanh, thực mau liền phản ứng lại, sôi nổi cầm lấy vũ khí, thi triển tất cả những gì đã học được trong thời gian gần đây.
“Phanh!”
“Phanh!”
Vũ khí chạm vào nhau, khí kình kích động, tia lửa nở rộ.
Đám người da đỏ thực lực cường đại hơn, nhưng, số lượng học sinh lại càng nhiều.
Lấy thế đối địch, đánh cho đám người da đỏ bại lui.
“Xôn xao!”
Lúc này, một cổ uy áp mạnh mẽ, nghiền áp từ xa đến, đè tất cả cây cối cao to đều cong xuống.
“Khặc khặc, vận khí không tồi, thế nhưng gặp được những thiên tài thí luyện nhân gian.”
“Giải quyết xong bọn họ, có thể giảm bớt rất nhiều đại địch trong tương lai.”
“Thật là trời cũng giúp ta!”
“Ha ha!”
Thanh âm giống như lệ quỷ, vang vọng ở trong rừng cây.
Ngay sau đó, bốn gã nam tử làn da đỏ thân mặc áo gấm, như thiên thạch hung hăng dừng ở trong rừng cây, khơi dậy một cổ kình phong mạnh mẽ, thổi lá rụng bay tứ tung.
“Bái kiến Cách Lạp chiến tướng, Đông Hải chiến tướng, Phong Kỷ chiến tướng, Huyết Nham chiến tướng.”
Đám người da đỏ thân mặc khôi giáp cùng kêu lên.
“Phế vật, có một tên tiểu hài tử nhân loại thôi mà cũng đánh không lại, giữ các ngươi lại có ích gì?” Cách Lạp quát lạnh một tiếng, giơ tay chém xuống đầu một tên da đỏ, phun ra một sợi máu tươi nóng bỏng.
Đối đãi người một nhà mà lại tàn nhẫn, vô tình như thế.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng……” Tất cả những tên da đỏ còn lại đều quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng xin tha.
“Phế vật, giữ lại cũng vô dụng!”
Cách Lạp kêu lên một tiếng, liên tục huy động trường đao.
“Phốc!”
“Phốc!”
Tất cả đầu của mấy tên da đỏ, giống như trái chín cây, tất cả đều lăn xuống mặt đất.
Máu tươi, hoàn toàn nhiễm đỏ cả một vùng.
Mạng người như cỏ rác!
Hắn tựa như một ác ma trong địa ngục, vô cùng đáng sợ.
Tiếp theo, Cách Lạp đem ánh mắt dừng ở trên người đám học sinh, nhếch miệng cười nói: “Hiện tại đến phiên các ngươi, chết đi!”
Giơ tay huy đao, phát ra ra đao mang mạnh mẽ, muốn diệt sát toàn bộ đám học sinh.
“Đang!”
Lúc này, một cây trường thương màu bạc, đột nhiên ngăn lại ở trước đao.
Đao, thương chạm vào nhau, nhấc lên một cổ kình phong, thổi đến cây cối chung quanh kịch liệt lay động.
“Chiến tướng của nhân loại?” Cách Lạp nhướng mày, trầm giọng nói.
Người tới, đúng là Vương Báo.
Vương Báo cho đám học sinh tự do hoạt động, nhưng, hắn vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau.
Một khi xuất hiện nguy hiểm, hắn liền sẽ ra tay ngăn cản.
“Tất cả học sinh, lập tức quay về thành lũy!” Vương Báo quát.
“Dạ.”
Đám học sinh đều rõ ràng, chính mình căn bản không phải đối thủ của đám người Cách Lạp, sôi nổi xoay người chạy trốn.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!” Đông Hải cười lạnh một tiếng, thả người muốn chặn giết học sinh.
“Phốc!”
Vương Báo giơ thương lên, như trường long, tấn mãnh, lẫm lệ, xuyên qua giữa mày Đông Hải.
Máu tươi, óc, từ lỗ thủng giữa hai mày, tùy ý chảy ra.
“Lạch cạch!”
Một thương, mất mạng!
Uy thế vô song, nháy mắt chấn trụ ba gã chiến tướng khác.
“Ngươi rất mạnh, nhưng, không phải đối thủ của ba người chúng ta!” Cách Lạp trầm giọng nói.
“Ngươi có thể thử xem.” Vương Báo lạnh lẽo nói.
“Oanh!”
Cách Lạp, Phong Kỷ, Huyết Nham, Vương Báo, đồng thời ra tay, bắn ra kình khí đáng sợ, làm cho cây cối chung quanh, hóa thành bột mịn, vô cùng cường hoành.
Diệp Húc dùng một đôi con ngươi ẩn ẩn lập loè tinh mang, quay đầu lại nhìn bốn người chiến đấu.
Thực mau, hắn liền đưa ra kết luận.
Bốn người đều là linh giả cùng cấp bậc.
Nhưng, chiến lực của Vương Báo càng thêm hung mãnh, giống như một con cự long ngửa mặt lên trời rít gào, mặc dù hoặc nhiều hoặc ít cũng bị một ít thương, nhưng càng đánh càng cường, ẩn ẩn có xu thế áp đảo ba vị chiến tướng.
Vì thế, Diệp Húc cũng không có ra tay hỗ trợ.
Bởi vì, Diệp Húc rõ ràng một ít chiến đấu tất yếu, sẽ làm linh giả trở nên càng cường đại hơn.
“Mọi người chạy mau, không được trở thành gánh nặng của Vương Báo lão sư.”
Đám học sinh nghe vậy, tốc độ chạy trốn càng nhanh vài phần.
“Khặc khặc, các ngươi trốn không thoát đâu!”
Lúc này, lại có hai tên nam tử da đỏ thân mặc cẩm y, xuất hiện ở bên cạnh chúng học sinh.
“Tách ra chạy!” Có học sinh kêu to.
Mọi người nghe thế, hóa thành chim tước, chạy tứ tán.
“Vô dụng.” Nam tử da đỏ nhếch miệng cười nói.
Nhưng mà, bọn họ vừa định đuổi theo, lại giống như bị một con hung thú đáng sợ nhìn thẳng, phảng phất chỉ cần có bất kì động tác gì, liền bị xé thành mảnh nhỏ.
Từng giọt mồ hôi lạnh băng, điên cuồng lăn xuống từ trên trán hai gã da đỏ.
Sau khi đám học sinh chạy xa, giữa mày hai gã da đỏ, đột nhiên toát ra một vết máu.
“Bùm!”
Tiếp theo, hai người liền thẳng tắp ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
Người ra tay, tự nhiên là Diệp Húc.
Rèn luyện thích hợp, xác thật có thể trợ giúp mọi người trưởng thành.
Nhưng, hai người này đối với đám học sinh mà nói, còn quá mức cường đại.
“Diệp Húc huynh đệ!” Nơi xa, truyền đến một tiếng kêu hưng phấn.
Sau đó, Từ Khuyết trên eo đeo trường kiếm màu bạc, đầy mặt tươi cười đi tới.
“Diệp Húc huynh đệ, khí chất của ngươi quá phù hợp với Tạc Thiên Bang của chúng ta.
Hiện tại gia nhập, chức phó bang chủ chính là của ngươi, thế nào?”
Diệp Húc nói: “Tư Nhã gia nhập không?”
“Cái này…… Chuyện sớm hay muộn thôi.” Ngữ khí của Từ Khuyết có chút không kiên định nói.
Trong đầu hắn, không khỏi hồi tưởng lại Uông Tư Nhã khi đó lạnh băng nói: Tạc Thiên Bang? Quá quê mùa, không có hứng thú.
Quê mùa?
Tạc Thiên khốc huyễn!
Sao lại quê mùa được?
Diệp Húc xem biểu tình của Từ Khuyết, liền biết đáp án của Uông Tư Nhã.
Hỏi: “Đúng rồi, Tư Nhã ở trong bí cảnh sao?”
Diệp Húc sở dĩ tới đại học Hoa Thanh, một bộ phận nguyên nhân rất lớn, chính là muốn cùng Uông Tư Nhã ở bên nhau.
Nhưng, hắn tiến vào đại học Hoa Thanh đã một đoạn thời gian, lại rất lâu đều không có nhìn thấy Uông Tư Nhã, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
“Mấy ngày trước, Phong thành đột nhiên giống như nổi điên, bỗng dưng tiến công chúng ta, đã chết rất nhiều người, bắt rất nhiều người……” Từ Khuyết nói, “Đương nhiên, Uông Tư Nhã khẳng định không có việc gì, mấy ngày trước còn có người gặp được nàng.
Bất quá, giống như bị thương một chút.”
Diệp Húc mày nhướng lên, con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Bị thương?
Phong thành thế mà lại làm Uông Tư Nhã bị thương!
Một cổ hơi thở mênh mông cuồn cuộn, như thủy triều, khuếch tán về phía bốn phương tám hướng.
Tức khắc, nhân loại chạy trốn, chim tước bay lượn, con kiến rón ra rón rén …… Trong phạm vi trăm dặm, tất cả cảnh vật, đều rơi vào mi mắt Diệp Húc.
Bất quá, vẫn không phát hiện được thân ảnh của Uông Tư Nhã.
Từ Khuyết lại nói: “Trước kia Nhân Vương Phương Bình rất thích cho nổ thành trì, mà ta đã biết phương pháp của hắn, Diệp Húc huynh đệ, thế nào, có hứng thú làm một vố hay không?”
Diệp Húc ứng tiếng nói: “Được!”
Phong thành dám can đảm phát động chiến tranh, thậm chí làm Uông Tư Nhã bị thương, vậy cần phải trả một cái giá thảm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận