Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 512: Các Lâu, Đọc Sách!

Ở hiện trường đều là cường giả vô cùng đáng sợ.
Thậm chí... Một ít người chỉ cần giơ tay là đã có thể giết chết Từ Khuyết rồi.
Đúng vậy!
Từ Khuyết suy đoán Ngưu đạo hữu là Phương Bình.
Nhưng lỡ như không phải thì sao?
Lỡ như hắn nhầm thì sao?
Chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn đấy.
Sau một lúc lâu, Từ Khuyết mới cắn răng, thầm nghĩ: Liều mạng.
Tiếp theo, Từ Khuyết bắt chước Diệp Húc, há miệng nuốt chửng Thú Hoàng.
“Bẹp, bẹp!"
Ngay lập tức, Từ Khuyết cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, năng lượng cuồn cuộn đang lưu chuyển trong người hắn.
Cùng lúc đó, trong đầu Từ Khuyết vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác mạnh mẽ, đạt được 10000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác cáo mượn oai hùm, đạt được 10000 điểm khoác lác."

Từ Khuyết cảm nhận năng lượng trong cơ thể đang nhanh chóng tăng lên, hơn nữa còn nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, lập tức toàn bộ sự lo sợ trước đó đều vứt ra sau đầu.
Hắn thầm nghĩ: Quả nhiên càng làm màu trước mặt cường giả thì điểm khoác lác sẽ càng nhiều.
Lúc này, Ngưu đạo hữu cười nói: “Ha ha ha! Không tồi!
Thế nào... Hương vị của Thú Hoàng không tệ phải không?"
Hiện giờ Từ Khuyết đã rõ ràng, hắn chỉ có thể đánh cuộc Ngưu đạo hữu chính là Phương Bình.
Vì thế hắn quay sang nhìn đối phương, cười nói: “Đúng vậy!"
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác cáo mượn oai hùm, đạt được 20000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác mạnh mẽ, đạt được 20000 điểm khoác lác."
....
Từ Khuyết nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm.
Ngưu đạo hữu nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết và Diệp Húc, nói: “Ăn ngon là được rồi.
Đi thôi, chúng ta đi tới cung điện tiếp theo."
“Tốt." Từ Khuyết lập tức đáp lời.
“xoạt!"
Ngay sau đó, Ngưu đạo hữu, Từ Khuyết và Diệp Húc lập tức biến mất khỏi Tu La Tràng.
Cho đến lúc này, người mặc áo bào màu vàng và những người khác mới hồi phục tinh thần lại.
Bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Rồi sau đó, người mặc áo bào màu vàng nói nhỏ: “Ngưu đạo hữu là Phương Bình, Tiểu Lão Hổ trên vai hắn là Thương Miêu.
Như vậy thì hai người còn lại là ai?
Rốt cuộc thì Địa Cầu còn có bao nhiêu người có thể thay đổi hơi thở?"
Người mặc áo xanh lắc đầu, hắn không tài nào trả lời được.
Người mặc áo bào màu vàng thở dài, nói: “Thôi, bọn họ đi rồi cũng tốt.
Tiếp tục nhỏ máu đi."
....
Lúc này, trong một không gian tối tăm.
Một người đàn ông cao lớn, trên người che kín lân giáp đột nhiên mở to đôi mắt, trong anh mắt của hắn giống như thái dương, sáng lạn và loá mắt.
Một luồng hơi thở cuồn cuộn giống như sóng thần tràn ra khắp nơi.
Cách đó không xa vang lên một giọng nói trầm thấp: "Ngươi sao vậy Thú Hoàng?"
Thú Hoàng nhíu mày nói: “Không biết vì sao ta lại có cảm giác như mình bị ai đánh rất nhiều lần... Thậm chí..."
“Thậm chí?” Giọng nói nặng nề kia nghi ngờ hỏi.
“Thậm chí như là bị ăn rất nhiều lần. Chỉ sợ Thiên Phần xuất hiện vấn đề rồi." Thú Hoàng âm trầm nói.

Thiên Phần.
Ngưu đạo hữu, Từ Khuyết và Diệp Húc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên.
Ngay sau đó bọn họ đã xuất hiện ở trong một Các Lâu cổ xưa.
Trong Các Lâu đặt rất nhiều sách vở.
Vài người đang cầm sách, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngưu đạo hữu nhìn thấy trong số đó có một người đàn ông dữ tợn, nghi ngờ hỏi: “Chiến Vương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Chiến Vương chậm rãi ngẩng đầu rồi nhìn Ngưu đạo hữu với ánh mắt vô cùng nghi ngờ.
Bởi vì ở trong ấn tượng của mình, hắn căn bản là không quen biết đối phương.
Ngưu đạo hữu nhanh chóng nhận ra việc này.
Thân hình hắn lập tức xảy ra biến hóa, nhanh chóng khôi phục thành một Phương Bình trẻ tuổi, mà Tiểu Lão Hổ trên vai hắn thì biến thành một con mèo mập mạp.
“Phương Bình, Thương Miêu!” Chiến Vương vui vẻ thốt lên.
Cách đó không xa, những người đang đọc sách không khỏi rụt cổ lại.
Bởi vì bọn họ là người Địa Giới.
Họ hết sức rõ ràng Phương Bình là một người mạnh mẽ như thế nào.
Từ Khuyết thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui vẻ.
Tiếp theo, Diệp Húc và Từ Khuyết cũng khôi phục tướng mạo của mình.
“Thì ra là hai tên nhóc các ngươi." Phương Bình cười nói.
Chiến Vương lại nói: “Ha ha, Phương Bình, ngươi tới đây thật là quá tốt.
Ta ở đây đọc sách đã hơn một năm rồi, buồn sắp chết."
“Đọc sách hơn một năm?” Phương Bình nghi ngờ hỏi lại.
Lúc này, bên trong Các Lâu vang lên giọng nói lanh lảnh.
"Đọc sách cho kỹ vào."
Tiếp theo, cửa sổ trên cao Các Lâu xuất hiện một đôi mắt khổng lồ.
Hai tròng đen của nó đảo qua lại như là đang giám sát mọi người đọc sách.
Đợi sau khi đôi mắt biến mất, Thương Miêu trên vai Phương Bình đột nhiên kêu lên: “Meo meo, chạy, chạy đi, chạy mau!
Miêu không đọc sách, đừng nhốt Miêu lại.
Nếu muốn nhốt thì nhốt chó đi, Miêu vô tội!"
Thương Miêu như bị dọa sợ, nó nhảy nhót lung tung muốn chạy trốn.
Nhưng cả tòa Các Lâu đều bị đóng kín không lối thoát, nơi nào để nó thoát đi được?
Phương Bình vội hỏi: “Thương Miêu, ngươi biết nơi này à?
Người vừa mới nói chuyện với ai?
Đôi mắt kia là thứ gì?"
Thương Miêu nói: “Meo meo, là Hồng Kiểm.
Hắn muốn nhốt Miêu lại rồi bắt Miêu đọc sách, rất xấu rất xấu."
Phương Bình lẩm bẩm: “Hồng Kiểm? Ý của ngươi là Chiến Thiên Đế?"
Thương Miêu gật đầu lia lịa, nói: “Hắn rất xấu, hắn nhốt Miêu trong đây, không cho ăn cũng không cho uống, còn suốt ngày bắt Miêu đọc sách.
Miêu không đọc sách, Miêu chỉ muốn ăn cơm và ngủ."
Mọi người:...
Phương Bình suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ý của ngươi là trước kia Chiến Thiên Đế đã nhốt ngươi lại?"
“Đúng vậy." Thương Miêu đau khổ gật đầu.
Phương Bình hỏi: “Vậy lúc trước ngươi làm sao để đi ra ngoài?"
Những câu này mới là mấu chốt.
Thương Miêu dường như chìm vào hồi ức đáng sợ nào đó, khuôn mặt xù lông nhăn lại, nói: “Hồng Kiểm luôn bắt ta đọc sách, cho nên ta nói Đại Bàn Tử thả ta ra ngoài.
Kết quả là Đại Bàn Tử không chịu giúp ta.
Đại Bàn Tử cũng là người xấu.
Sau đó ta tự bạo kim thân để chạy ra."
Đối với người bình thường, tự bạo kim thân là tự sát.
Nhưng Thương Miêu đặc biệt, nó có thể tự bạo kim thân nhiều lần... Nhưng mức độ thương tổn cũng cực lớn.
Vì không bị bắt đọc sách cho nên tự bạo kim thân?
Cái này phải sợ đọc sách tới mức nào?
Nghe vậy, Phương Bình đã hiểu là có dựa vào Thương Miêu cũng không thể thu được bảo vật gì.
“Nghiêm túc đọc sách đi!” Trong Các Lâu lại vang lên một giọng nói nặng nề.
Giọng nói đó giống như thầy giáo đang răn dạy học sinh, làm mọi người sinh ra một cảm giác mình cần phải đọc sách.
Phương Bình đọc nhanh như gió, cười khổ nói: "Đây là chữ Thiên Đình Cổ.
Thương Miêu, ngươi đọc hiểu mấy chữ này không?"
Thương Miêu lập tức lắc đầu như là trống bỏi, nói: “Miêu không đọc sách."
Chiến Vương an ủi: “Chữ của Thiên Đình Cổ đúng là rất khó, cứ từ từ thôi."
Phương Bình hỏi: “Chiến Vương, ngươi đã đọc sách ở chỗ này hơn một năm rồi, vậy trong sách nói cái gì?"
“Lễ nghi, giao tiếp, ngôn ngữ...” Chiến Vương trả lời.
Ngay cả Chiến Vương và Phương Bình cũng cảm thấy rất khó, Từ Khuyết càng là hai mắt đenthui.
Từ Khuyết thở dài: “Diệp Húc, giờ ta đã cảm nhận được thất học là một việc thống khổ đến cỡ nào."
Đôi mắt Diệp Húc loé lên một tia sáng màu vàng kim, nghi ngờ hỏi: “Thất học? Ý của ngươi là những chữ này à?"
“Đúng vậy." Từ Khuyết đáp.
"Không phải những chữ này rất dễ đọc à?” Diệp Húc hỏi ngược lại.
“Xoạt!"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên người Diệp Húc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận