Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 344: Lựa chọn, quái vật!

Quách Tương: Wow! Hôm nay là ngày gì vậy? Thật quá hạnh phúc đi? Đáng yêu.jpg.
Quách Tương: Không những có thể xem anime và phim mà có hiện nhiệm vụ mới.
Hồng Thất Công: Không tệ, không tệ! Thế giới Thất Kiếm Anh Hùng của Hồng Miêu và Lam Thố à? Vui vẻ thù hận, nhi nữ tình trường, ta thích nhất loại thế giới này.
Hồng Thất Công: Hắc hắc, đại nhân Chúa Cứu Thế, cho ta tham gia nhiệm vụ lần này đi.
Quách Tương: Còn ta nữa, còn ta nữa.
Quách Tương: Ta cũng muốn tham gia. Mặt khác, ta còn muốn đi gặp Hồng Miêu và Lam Thố.
Quách Tương: Thất kiếm cầm kiếm đến chân trời xa xăm!
Râu Trắng: A ha ha ha! Con gái nuôi báo danh, ta đương nhiên cũng phải báo danh!
Ngụy Vô Tiện: @ Lam Vong Cơ, chúng ta cùng nhau báo danh, thế nào?
Ngụy Vô Tiện: Có cơ hội đi thế giới khác nha.
Lam Vong Cơ: Được.
Naruto: Nhiệm vụ? Đương nhiên không thể thiếu ta! Vua điểm tích lũy là của ta!
Na Tra: Cắt.
Diệp Vấn: Đại ca Hồng Thất Công báo danh hả? Vậy ta cũng báo danh.
Orochimaru: Hắc hắc, hy vọng có thể tham gia nhiệm vụ.
...
Tin nhắn liên tiếp bay lên, không ngừng hiện lên trong nhóm chat.
Đối với nhiệm vụ, tất cả bọn họ đều rất chờ mong.
Chúa Cứu Thế: Quy tắc cũ, ném xúc xắc.
“Xoạt!”
Tin nhắn này vừa ra, xúc xắc giống như mưa, không ngừng bắt đầu chuyển động trên màn hình.
Nửa ngày sau, xúc xắc mới vững vàng dừng lại.
Quách Tương, Râu Trắng và Đường Tam đều ném được “6” điểm.
Quách Tương: Wow! Rốt cuộc ta đã có thể đi đến thế giới khác chơi rồi, thật quá tốt!
Đường Tam: Xem ra vận may của ta cũng không kém lắm.
Râu Trắng: A ha ha ha!
Conan: Yên lặng xem trực tiếp.
Tô Đại Cường: Xem trực tiếp.+ 1.
Cát Tiểu Luân: Xem trực tiếp.+ 2.
Chúa Cứu Thế: Được, nhiệm vụ lần này sẽ do ta, Hồng Miêu, Quách Tương, Râu Trắng và Đường Tam cùng nhau tham gia.
Hồng Miêu: Chờ mong mọi người đến.
...
Thế giới Thất Kiếm Anh Hùng.
Trong một khu rừng xanh biếc, có một ngôi nhà nhỏ.
Đại Bôn quơ rìu, chặt một gốc cây to thành nhiều đoạn, vụn gỗ văng khắp nơi.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thật giống như căn bản không phải bổ củi, mà là đang khiêu vũ.
Nửa ngày sau, Đại Bôn mới đặt rìu xuống, cầm một bầu rượu lớn bên hông lên, rót vào trong miệng.
“Ừng ực!”
“Thoải mái!” Đại Bôn tán thưởng nói.
“Xoạt!”
Lúc này, Hồng Miêu và Lam Thố cõng sọt tre từ trong rừng cây chậm rãi đi ra.
Đại Bôn vui vẻ nói: “Các ngươi đã trở lại? Mau lại đây ta nhìn xem, có cái gì...”
Đại Bôn vừa nói chuyện, vừa nhìn vào trong sọt tre.
Chỉ thấy...
Trong sọt tre có rất nhiều thảo dược hắn không biết, còn có mấy con cá và một ít trái cây.
Đại bôn nuốt nước miếng nói: “Hắc hắc, thật tốt, thật tốt, để ta giúp các ngươi!
Quên nói với các ngươi, ta chính là đầu bếp!”
Đại Bôn ôm cá, bắt đầu đốt lửa lên, chuẩn bị nướng cá.
Cá giống như biết mình sắp chết, dùng sức giãy giụa, cái đuôi thiếu chút nữa đánh lên mặt Đại Bôn, cảnh tượng cực kỳ thú vị.
“Xoạt!”
Lúc này, sâu trong rừng cây lại truyền đến một loạt âm thanh.
Tiếp theo, một con quái vật toàn thân đen nhánh, lưng còng, mắt đỏ như máu, giống như lệ quỷ từ trong rừng cây chậm rãi đi ra.
“Xoạt!”
Ngay sau đó, mấy chục hơn trăm con quái vật giống nhau như đúc cùng nhau từ trong rừng cây chui ra.
“Mẹ nó! Lại là mấy con quái vật này!” Đại Bôn chửi ầm lên.
“Mọi người cẩn thận.” Hồng Miêu nói.
“n!” Lam Thố dùng sức gật đầu.
“Xoát!”
Ngay sau đó, toàn bộ quái vật đồng loạt bước ra, như thủy triều lao về phía ba người.
Lẫm lệ, mạnh mẽ.
Bộ dáng đó giống như muốn trực tiếp đem xé ba người thành mảnh nhỏ.
“Tới rất tốt!” Đại Bôn gầm lên một tiếng, tay cầm trường côn đánh về phía đàn quái vật như thủy triều kia.
“Ầm!”
“Ầm!”
Bọn quái vật hung dữ mạnh mẽ, nhưng lực lượng của Đại Bôn lại càng mạnh mẽ hơn.
Cơ hồ mỗi một côn đánh ngã một con quái vật.
Nhưng, số lượng quái vật quá nhiều, sau khi đánh ra mấy côn, Đại Bôn cũng hơi luống cuống tay chân.
Lam Thố thấy vậy, vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Cơ thể nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, Băng Phách Kiếm trong tay tung bay theo gió, tỏa ra từng luồng khí lạnh, đóng băng, đánh lui lần lượt từng con quái vật.
“Trường Hồng Kiếm Pháp!”
Hồng Miêu nhảy lên, bắn ra giống như ánh sáng, Trường Hồng Kiếm trong tay múa nhanh giống như ảo ảnh.
“Vù!”
“Vù!”
Hồng Miêu từng sử dụng qua Thiên Đạo Chi Quang, trong thời gian ngắn, công lực và kiếm pháp đã tăng lên rất nhiều.
Chém ra một kiếm, uy lực mạnh mẽ.
Những con quái vật đó nhanh chóng ngã xuống đất không dậy nổi.
Không bao lâu sau, cả đám quái vật bị ba người đánh bại.
“Đến tột cùng là quái vật gì vậy?” Đại Bôn thở hổn hển nói.
Lam Thố lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.
Gần đây, càng ngày càng nhiều loại quái vật như thế này.
Hơn nữa, hình như bọn chúng có quan hệ với Ma Giáo.
Chúng ta tạm thời còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một vài lần, nhưng những người khác thì phải làm sao?”
Lam Thố nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia lo lắng sâu sắc.
Hồng Miêu suy nghĩ, nói: “Yên tâm đi, sắp có người đến hỗ trợ chúng giải quyết hoàn toàn bọn chúng rồi.”
“Hỗ trợ giải quyết bọn chúng? Ai vậy?” Đại Bôn nghi ngờ hỏi.
Hồng Miêu vừa muốn nói gì, rừng cây nơi xa lại vang lên âm thanh sàn sạt.
Sắc mặt hắn hơi đổi, nói: “Chắc là nơi này đã bại lộ, chúng ta đi mau!
Nếu không đi thì chỉ sợ nơi này sẽ có rất nhiều quái vật tới.”
“Được!” Lam Thố lên tiếng.
“Đi mau.” Đại Bôn cũng lập tức nói.
Tiếp theo, ba người đồng thời xoay người, chạy vào sâu trong rừng cây.
Vượt qua rừng cây rậm rạp, bước qua đồi núi cao thấp trập trùng, vượt qua sông dài rộng lớn...
Ba người đi tới một chỗ rừng trúc xanh tươi.
Hương thơm xông vào mũi, từ nơi xa bay mà đến làm người ta say mê không thôi.
Lam Thố không khỏi dùng sức hít vào một hơi, tán thưởng nói: “Thơm quá đi.”
“Thơm quá, không biết có phải có cái gì ăn ngon hay không?” Đại Bôn nuốt một ngụm nước miếng, cười hắc hắc nói.
Ba người tiếp tục đi lên phía trước, không bao lâu sau đã thấy được một cái đạo quán rộng lớn.
Trong đạo quán có rất nhiều loại hoa quả chưa từng gặp, cực kỳ bắt mắt.
Mà phía trên đạo quán này có viết ba chữ như rồng bay phượng múa “Lục Kỳ Các”
Hồng Miêu thấy vậy, đôi mắt hơi sáng lên.
Hắn nhìn đến Thất Kiếm Anh Hùng, đương nhiên biết “Lục Kỳ Các” là nơi nào.
Đây là nơi ở của truyền nhân Vũ Hoa Kiếm của Thất Kiếm.
“Ai đó?” Từ trong đạo quán truyền ra một giọng nói nặng nề.
Hiển nhiên, chủ nhân nơi này cũng đã phát hiện Hồng Miêu, Lam Thố và Đại Bôn.
Hồng Miêu vội chắp tay nói: “Xin hỏi, ngươi chính là chủ nhân của “Lục Kỳ Các”, thần y Đậu Đậu phải không?”
“Ngươi là người phương nào?” Giọng nói từ trong đạo quán hiện ra một tia dò xét.
Hồng Miêu nói: “Ta là truyền nhân của Trường Hồng Kiếm trong Thất Kiếm Hồng Miêu, người này chính là truyền nhân của Băng Phách Kiếm Lam Thố và truyền nhân của Bôn Lôi Kiếm Đại Bôn.”
“Các ngươi là tam kiếm?” Giọng nói bên trong đạo quán chợt trở nên cao vút lên.
Tiếp theo, một người đàn ông mặc đạo bào, dáng người thấp bé nhanh chóng vọt ra.
Hắn dùng một đôi mắt đen láy, quét qua quét lại trên người Hồng Miêu, Lam Thố và Đại Bôn.
Nhìn thấy thanh kiếm đeo sau lưng bọn họ, đôi mắt lập tức phát sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận