Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 507: Thiên Phần, Đến!

“Từ Khuyết!”
“Từ Khuyết!”
“Từ Khuyết!”
Hiện trường lại vang lên tiếng gào vang dội lần nữa.
Theo đó, trong đầu Từ Khuyết tiếp tục vang lên từng đợt âm thanh trong trẻo.
“Đinh! Chúc mừng ngươi, mạnh mẽ khoác lác, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
“Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác cao thượng, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
“Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác vô địch, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
……
Từ Khuyết vui vẻ nói: “Cảm ơn mọi người.”
Sau khi nói cảm ơn, các bọn học sinh mới chậm rãi rời đi với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Từ Khuyết nhìn xuống phía dưới, ánh mắt rất nhanh dừng trên người Diệp Húc, bước ra một bước, lập tức đến bên cạnh.
Từ Khuyết cười nói: “Người anh em Diệp Húc, đã lâu không gặp.”
Diệp Húc nói: “Cũng không lâu.”
Từ Khuyết nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Diệp Húc huynh đệ, ngươi còn nhớ Lý Tuyền không?”
Tiếp theo, cũng không đợi Diệp Húc trả lời, Từ Khuyết nói: “Mấy ngày trước, ta vừa biết một bí mật động trời từ nơi của hắn.
Qua vài ngày nữa, ở Điạ Giới có một bí cảnh tên là Thiên Phần, sắp mở ra.
Thiên Phần đó vô cùng nguy hiểm, nhưng ngược lại, cũng có rất nhiều báu vật!”
Từ Khuyết lại nhìn thoáng qua lần nữa, hạ thấp giọng xuống một chút, nói: “Ngươi có biết Ma Đế không?
Nghe nói, trước kia năng lực của hắn vô cùng bình thường.
Nhưng sau đó lại trở thành cường giả cao cấp nhất, vì, hắn tiến vào Thiên Phần, tìm được thứ rất tốt!”
Từ Khuyết nói tới đây, hai mắt nhanh chóng lóe sáng lên.
Bộ dáng kia... Thật giống như thứ tốt trong Thiên Phần đang bày ở trước mặt hắn vậy, chỉ cần hơi vươn tay một cái là có thể ôm nó vào trong ngực.
Sau nửa ngày, Từ Khuyết mới vui vẻ nói: “Thế nào, muốn cùng đi Thiên Phần hay không?”
Diệp Húc lắc đầu, nói: “Không đi.”
Nói xong, lập tức xoay người đi.
Cũng không lạ lắm, Diệp Húc sẽ như thế.
Bởi vì, có thể Thiên Phần có vật báu thật.
Nhưng, đó cũng chỉ là báu vật đối với đám người Từ Khuyết thôi.
Ở trong mắt Diệp Húc, vốn chẳng coi là gì.
Đồ có tốt hơn nữa, cũng không được với điểm tích lũy Diệp Húc nhận trong mỗi lần tham gia nhiệm vụ.
Từ Khuyết vội nói: “Ôi ôi, Diệp Húc huynh đệ, suy nghĩ thêm một chút đi. Thời gian rất gấp. Nghe nói hiệu trưởng đã dẫn Uông Tư Nhã đi đến đó rồi.”
“Đạp!”
Bước chân của Diệp Húc hơi cứng lại.
Uông Tư Nhã chính là vợ chưa cưới của hắn, Diệp Húc nhất định không cho phép nàng gặp chút nguy hiểm nào.
Mặc dù, Uông Tư Nhã đi theo hiệu trưởng ra cửa.
Nhưng, chẳng lẽ hiệu trưởng có thể bảo vệ nàng 100% sao?
Không chắc được!
Diệp Húc nói: “Ta đi Thiên Phần.”
“Được, ha ha ha!” Từ Khuyết vui vẻ nói.
Lúc trước, đến núi Tam Giới, vô cùng dễ dàng.
Có lẽ là tác dụng tâm lý, Từ Khuyết vẫn cảm thấy chuyện đó có liên quan tới Diệp Húc.
Cho nên, lần này chuyện đi đến Thiên Phần, hắn mới tự động tìm tới Diệp Húc.
Hai người không nhiều lời, nhanh chóng bay thẳng đến Địa Giới.
Bước vào Địa Giới, linh khí đậm đặc nhanh chóng làn tỏa trên bề mặt.
Đừng thấy Từ Khuyết thanh cao ở đại học Hoa Thanh.
Nhưng, đó chỉ là làm màu, để nhận được điểm giá trị.
Dưới tình huống bình thường, hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Từ Khuyết hít một miệng linh khí thật sâu vào, nói: “Diệp Húc huynh đệ, nơi này là Địa Giới, đợi lát nữa chúng ta đến Thiên Phần, nơi nơi đều là nguy hiểm.
Cho nên, chúng ta vẫn nên giả trang một chút.
Cũng như lần trước, ngươi tự nghĩ ra gương mặt người Địa Giới trong đầu.”
Ngay sau đó, gương mặt và dáng người Diệp Húc và Từ Khuyết trở nên cao gầy, da hồng hào y như người Địa Giới.
Từ Khuyết gật đầu, nói: “Không tệ, chúng ta bắt đầu đi thôi.”
Thiên Phần ở bên cạnh Địa Giới, đường xá xa xôi.
Cũng may hiện giờ Từ Khuyết đã đột phá đến cảnh giới Tông Sư cấp bảy, dù mang theo thêm Diệp Húc, tốc độ vẫn vô cùng kinh người.
Chỉ cần thời gian một ngày, bọn họ đã tới Thiên Phần.
Đó là một nơi tối tăm, không gian chồng chất lên nhau, rạn nứt, giống như bước ra một bước, sẽ gặp vực sâu, lập tức nghiền nát mình thành thịt vụn.
Từ Khuyết nhìn thấy Thiên Phần, trên trán không nhịn được toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Hai tròng mắt của Diệp Húc thì di chuyển qua lại, thần bí khó lường.
“Đạp đạp!”
Lúc này, một đám người tỏa ra hơi thở đầy khủng bố, bước nhanh đi tới.
Bên trong bọn họ... Có người mặc áo bào màu vàng, tràn đầy sự quý phái, có người trên đầu có chiếc sừng dài, da ngăm đen giống như con trâu, có người mang một chú hổ nhỏ trên vai, có người nhìn qua vô cùng mộc mạc…
Những người này, sau khi thấy Từ Khuyết và Diệp Húc, khóe miệng lập tức hơi nhấc lên.
Bộ dáng kia…Thật giống như vừa thấy hai con vật nhỏ vậy.
Trong đó, người mặc áo bào màu vàng, nói: “Bên này có hai người Địa Giới, vừa lúc có thể dùng để dò đường.”
Những người còn lại, cũng thay nhau gật đầu.
Hiển nhiên, tất cả đều đồng ý với lời này.
Người áo bào màu vàng tiếp tục nói: “Địa Giới có hai người, Yêu giới cũng vừa mới có người tới đúng không?”
Khi nói chuyện, hắn dùng hai con ngươi hờ hững, nhìn về phía người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, trên trán có hai chiếc sừng thô to cứng cáp.
Người đàn ông trung niên hai sừng, phát ra giọng nói ồ ồ, nói: “Lực Vô Kỳ, ngươi đi đi.”
Một người đàn ông khác cũng có hai sừng, chỉ là trông trẻ tuổi hơn nhiều, vẻ mặt hơi đổi.
Nhưng, sau khi thấy ánh mắt kiên định của người đàn ông trung niên hai sừng, không thể không gật đầu nói: “Được.”
Ngược lại, người áo bào màu vàng nhìn qua người đàn ông áo bào màu trắng mi thanh mục tú bên cạnh, nói: “Thiên Cực, Tây Hoàng Cung các ngươi …”
Người áo bào màu trắng chưa đợi hắn nói xong, đã ngắt lời nói: “Đừng nhìn ta, ta cũng sắp quay về rồi.
Cái gì cung Tây Hoàng không cung Tây Hoàng, cũng phải nhìn tình huống phía trước như thế nào, nhiều khe vực không gian như vậy.
Thậm chí, nói không chừng vừa đi vào, mọi nơi đều sẽ dần vỡ vụn ra.
Ta đây không phải sẽ biến thành thịt nát luôn sao?”
Người áo bào màu vàng nói: “Ngươi không cần báu vật trong Thiên Phần?”
“Không cần!” Thiên Cực lập tức xua tay, nói, “Ai muốn thì cứ muốn đi. Mạng nhỏ quan trọng hơn.”
Người đàn ông đội nón giáp sắt đứng bên cạnh, nói: “Hoàng tử điện hạ, nơi đó thật sự có báu vật lớn đó.
Nói không chừng, còn có đồ của đại nhân Tây Hoàng để lại cho ngài.
Ngài…”
Thiên Cực lại ngắt lời lần nữa: “Đồ hắn để lại cho ta? Vậy vì sao hắn không tự đưa cho ta đi?
Mấy ngàn năm qua, hắn ném ta một mình ở cung Tây Hoàng chẳng quan tâm.
Hắn còn nhớ mình có đứa con trai này không, cũng chưa chắc nữa.
Đương nhiên, ta cũng không định nhận người cha này đâu.”
“Hoàng tử điện hạ, xin hãy ăn nói cẩn thận.
Nói không chừng, có một ngày bệ hạ Tây Hoàng sẽ hạ xuống.” Người mang nón giáp sắt nói.
“Xuống làm gì? Thế giới bây giờ, hắn xuống có quỷ gì để dùng? Khoảng thời gian này, đã có hai Chí Tôn chết rồi.
Hắn xuống để chịu chết sao?” Thiên Cực ngây thơ, không thèm để ý nói.
Người đàn ông nón giáp sắt nói: “Hoàng tử điện hạ!”
“Làm gì? Kêu ta làm gì!” Thiên Cực nói.
Người áo bào màu vàng nghe hai người nói chuyện, khẽ lắc đầu, ngược lại quay qua nói với người đàn ông trên vai đang mang hổ nhỏ: “Ngưu đạo hữu, hiện giờ ở Thiên Phần ngươi cũng biết, bên trong chứa bao nhiêu bảo vật, ta muốn để ngươi và Dược đảo chủ, dẫn đầu hai gã người Địa Giới tiến vào trong tìm báu vật.”
Người đàn ông trung niên áo xanh bên cạnh vẻ mặt hơi đổi, nhưng vẫn khôi phục nhanh lại bình thường.
Thế nào gọi là tra xét trước một cái?
Nói thật dễ nghe, chẳng qua là người dò đường thôi.
Khe không gian đáng sợ thế này, không biết có bao nhiêu nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận