Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 230 Đoạt trứng rồng, thông qua!

Trên mặt Diệp Húc không khỏi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Thầm nghĩ: Tên hiệu trưởng ngày, thật đúng là không tầm thường.
Chỉ thấy……
Hai tròng mắt Diệp Húc tinh mang lập loè, thân thể Dumbledore hơi hơi chấn động, l đầu ắc lư một chút, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía đám người Diệp Húc, liền trở nên bình thường rất nhiều.
“Ta lặp lại một lần, cuộc tranh tài top 3 lần này phi thường nguy hiểm.
Thậm chí, sẽ có án mạng!
Bây giờ còn có cơ hội rời khỏi, trực tiếp trở lại chỗ ngồi của chính mình là được.” Dumbledore cất cao giọng nói.
Trăm người được lựa chọn nhìn thoáng qua lẫn nhau, lại không có một người lựa chọn lui về phía sau.
Bởi vì, cơ hội lần này quá khó có được.
Sau một trận trầm mặc, Dumbledore lại lần nữa mở miệng nói: “Nếu các ngươi đã lựa chọn, như vậy, sẽ phải phụ trách với sự lựa chọn của mình!
Từ giờ trở đi, mọi người không được rời khỏi cuộc tranh tài top 3!
Kế tiếp, thỉnh mọi người tiến vào cửa thứ nhất rừng rậm ma long!
Rừng rậm ma long, có vô số cự long cường đại cùng đáng sợ.
Người dự thi chỉ cần lấy được một quả trứng rồng của cự long, thành công mang ra khỏi rừng rậm, liền tính là thông quan.
Ta tuyên bố, cuộc tranh tài top 3, hiện tại bắt đầu!”
“Xôn xao!”
Dumbledore vừa dứt lời, ngọn lửa trong ly chợt bạo trướng, hình thành một cái cửa bằng ngọn lửa thật lớn.
“Mọi người đều vào đi thôi.” Dumbledore nói.
“Xôn xao!”
Chúng học sinh sôi nổi nối đuôi nhau mà vào.
Ngay sau đó, mọi người cảm thấy trước mắt nhoáng lên, liền xuất hiện ở trước một khu rừng rậm rạp.
Cây cối cao to, thẳng cắm tận trời.
Một trận gió lạnh thổi tới, tản ra hương thơm thoải mái thanh tân, làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Rống!”
“Rống!”
Lúc này, trong rừng rậm bộc phát ra từng đạo rồng ngâm rung trời, mọi người sợ tới mức liên tục lui về phía sau, trên mặt tất cả đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Dumbledore cất cao giọng nói: “Người tham gia khảo hạch, hiện tại vào đi thôi.”
Chúng học sinh nhìn thoáng qua lẫn nhau, do dự, dồn dập đi vào.
“Xôn xao!”
Lúc bọn họ mới vừa bước vào rừng rậm trong nháy mắt, trước mắt lại nhoáng lên, tất cả bạn bè bên người đều biến mất không thấy.
Rừng rậm to như vậy, giống như chỉ còn lại có một người.
Chúng học sinh mắt nhìn đường nhỏ phía sau, lại nhìn rừng cây tối tắm, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại sợ hãi.
“Rống!”
Lại một đạo rồng ngâm vang vọng tứ phương, cây cối đều lắc lư theo, chim tước tùy ý bay tứ tung, sợ tới mức trong lòng học sinh một trận hoảng loạn.
Ngay sau đó, một con phi thiên dực long, bá vương long nhe răng, tam giác long thật lớn, kiếm long dữ tợn …… chạy như điên về phía một người, cắn xé mà đi, sợ tới mức bọn họ hoảng loạn chạy trốn.
……
Ngoài rừng rậm ma lòng.
Tất cả mọi người đều ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Một người lão sư thở dài, nói: “Hy vọng bọn họ có thể bình an không có việc gì.”
Dumbledore gật gật đầu, cũng không nói cái gì.
Bọn học sinh phía sau, lúc trước còn bởi vì không được lựa chọn mà canh cánh trong lòng.
Lúc này, trong lòng bọn họ còn lại là một trận may mắn.
Còn may…… Còn may không bị chọn, này thật là quá nguy hiểm.
……
Nếu là người thường gặp được cự long đáng sợ như thế, đã sớm bị ăn vào bụng.
Nhưng, học sinh tiến vào rừng rậm ma long, tất cả đều có được ma pháp, lại còn mang theo ma trượng.
Bọn họ dùng một đám ma pháp kỳ lạ, hoặc công kích cự long, hoặc tốc độ nhanh hơn …… Ở trong kinh sợ, chạy tới chỗ sâu trong rừng rậm, không ngừng chú ý cảnh vật chung quanh biến hóa, cũng tìm kiếm trứng rồng.
Sau khi trải qua thống khổ cùng trắc trở, có người tìm được trứng rồng ở trên đại thụ, có người tìm được trứng rồng ở trên vách núi, có người tìm được trứng rồng ở trên nham thạch ……
Bọn họ sôi nổi ôm trứng rồng, dưới sự truy đuổi của cự long, đầy người thương tích chạy ra khỏi rừng rậm.
Những người này chỉ là bị thương một ít, có chút người lại là thiếu chút nữa đem tánh mạng để lại trong rừng rậm ma long.
Nếu không phải Dumbledore cùng với đông đảo lão sư kịp thời ra tay, trận thi đấu này sẽ vô cùng thê thảm.
Đương nhiên, những việc này cùng đám người Diệp Húc cùng Orochimaru không có bất kì quan hệ gì, bọn họ tiến vào rừng rậm ma long, tựa như tản bộ công viên, vừa đi vừa nhìn, rồi sau đó mới tùy tay ôm lấy trứng rồng, đi ra khỏi rừng rậm.
Cửa thứ nhất, cứ như vậy kết thúc.
Có người kêu khóc, có người bị thương, có người nghị luận…… Khiến cho hiện trường trở nên loạn một mảnh.
“Quá dọa người.”
“Ta vừa mới thật sự thiếu chút nữa chết ở rừng rậm.”
“Ta bị gãy xương, đau quá, đau quá.”
Harry Potter thấp giọng nói: “Ron, Hermione Granger, các ngươi không có việc gì đi?”
“Ta không có việc gì.” Hermione Granger khảy một chút đầu tóc có chút tán loạn, nói.
“Ta bị cự long cắn một chút.” Ron thống khổ nói.
“Cắn nơi nào?” Harry Potter vội hỏi nói.
Ron do dự mà xoay người, lộ ra chiếc mông bị cự long cắn chảy máu, nói: “Cắn nơi này.”
Harry Potter cùng Hermione Granger nhịn không được cùng nhau phá lên cười.
……
Dumbledore nhìn đông đảo học sinh trên người tràn đầy vết thương, cất cao giọng nói: “Mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm của cuộc tranh tài đi?
Nhưng, ta muốn nói…… Việc này đối với ma pháp sư chúng ta mà nói, không tính cái gì!
Bởi vì, trong tương lai, còn sẽ gặp được rất nhiều chuyện càng thêm nguy hiểm, càng thêm đáng sợ.
Nào có năm tháng bình yên? Chỉ là có người đang gánh vác mà thôi!
Hiện tại là người khác gánh vác cho các ngươi, về sau, liền sẽ đến phiên các ngươi!”
Dumbledore gằn từng chữ một, giống trống chiều chuông sớm, chấn hai lỗ tai người rung lên, biểu tình nghiêm nghị.
Tiếp theo, trong miệng Dumbledore niệm chú ngữ liên tiếp kỳ dị, cũng huy động ma trượng.
“Xôn xao!”
Trong phút chốc, tất cả học sinh bị thương được một đoạn kim mang bao vây, tựa như ngâm mình ở suối nước nóng, nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng.
Một lát sau, vết thương, đau đớn trên người mọi người, tất cả đều biến mất không thấy, vô cùng thần kỳ.
“Không đau.”
“Quá thoải mái!”
Chúng học sinh kích động kêu to, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Đây là một loại may mắn sống sót sau tai nạn.
Dumbledore lại không có cho mọi người cao hứng bao lâu, mặc niệm chú ngữ, nhanh chóng huy động ma pháp trượng.
“Xôn xao!”
Không gian chung quanh bị nháy mắt bậc lửa, bốc lên cuồn cuộn lửa cháy.
“Kế tiếp, đi cửa thứ hai!”
Biểu tình mọi người chợt nghiêm trọng, lúc trước vui mừng đều biến mất không thấy.
Cửa thứ nhất liền đã khó khăn cùng đáng sợ như vậy, cửa thứ hai sẽ như thế nào đây?
Mọi người ôm tâm lý bất an, chậm rãi đi vào bên trong ngọn lửa.
“Xôn xao!”
Ngay sau đó, trước mắt mọi người cảnh sắc lại lần nữa thay đổi.
Trước mặt…… Là hải dương vô biên vô hạn.
Từng đợt gió mang theo vị biển, từ xa thổi đến, phảng phất như có thể thổi tan tất cả phiền não.
“Oa oa!”
Một đám hải âu từ nơi xa bay qua, vô cùng tự do tự tại.
Hết thảy đều có vẻ an tường, nhẹ nhàng như vậy, làm người ta không khỏi muốn tìm một cái ghế nằm xuống, ngủ một giấc ngon lành.
Lúc này, Dumbledore mở miệng nói: “Nơi này chính là cửa thứ hai.
Nơi này gọi là quỷ hải, bên trong có vô số thủy quái, rất nhiều ma pháp sư lúc chấp hành nhiệm vụ, bị thủy quái bắt đến chỗ sâu quỷ hải.
Các ngươi chỉ cần thành công mang ra một người ma pháp sư, là thông qua cửa thứ hai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận