Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 470: Đi vào, núi Tam Giới!

Người địa giới đúng là muốn tiêu diệt tất cả người Địa Cầu.
Sau đó, chiếm lĩnh toàn bộ Địa Cầu.
Nhưng bọn hắn không muốn mình chiến đấu, chí ít... Không muốn mình bị thương, thậm chí là tử vong!
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất để chiến đấu.
Đứng ở gần vị trí phía trước, người đàn ông đầu đội vương miện màu bạc nhăn mày nói: "Trương Đào, ý của ngươi thế nào?
Cứ để Phương Bình tiếp tục làm loạn như vậy à?"
Trương Đào nghiêm mặt nói: "Làm loạn?
Phương Bình là người của Địa Cầu vương!
Hắn, chính là đại biểu cho Địa Cầu ta!"
Lang vương của nước Mỹ cất cao giọng nói: "Không sai!"
"Muốn tiến hành đại quyết chiến vậy thì bắt đầu đi!" Xà vương của nước R nói.
"Ta đã không chờ nổi nữa rồi!" Tuyết Thần của nước Mỹ nói.
"Đến, trực tiếp tiến hành quyết chiến cuối cùng đi!" Tuyết vương của nước D lớn tiếng nói.
...
Ngữ khí của tất cả bọn hắn đều kiên định, quanh người mơ hồ tràn ngập ra chiến ý hùng hồn.
Bộ dáng đó... Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên liều mạng với cao thủ địa giới.
Gió to gào thét, đất đá bay tứ tung.
Bầu không khí... Trở nên nặng nề, đáng sợ.
Liên quan đến tài nguyên của các quốc gia, bọn người Lang vương, Xà vương sẽ dốc toàn lực tranh thủ, đây là đối nội.
Nhưng, liên quan đến nguy cơ của Địa Cầu, bọn hắn sẽ nhất trí phản kháng, đây là đối ngoại.
Nửa ngày sau, người đàn ông đứng ở chính giữa, đầu đội vương miệng màu vàng, nói: "Trương Đào, các ngươi dự định từ bỏ bí cảnh núi Tam Giới à?"
Trương Đào khoát tay nói: "Làm sao có thể? Bảo vật trong núi Tam Giới vẫn còn chờ chúng ta tới lấy mà."
Lông mày của người đàn ông đầu đội vương miệng màu vàng hơi nhăn lại.
Cái gì mà chờ các ngươi tới lấy?
Nhưng hình như hắn đã thích ứng với cách nói chuyện của Trương Đào nên cũng không thật sự tức giận.
"Thời gian đã đến, cấp chiến tướng, tiến vào!"
Trương Đào cũng nói theo: "Thất phẩm trở xuống, tiến vào!"
Lập tức, núi cao xa xa biến thành màn sáng óng ánh, sáng long lanh.
Một đoàn chiến tướng làn da đỏ nhanh chân đi đến giữa màn sáng, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Húc tập trung ánh mắt lên người Uông Tư Nhã.
Hình như Uông Tư Nhã cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Húc, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ bừng, cúi đầu xuống.
Nửa ngày sau, Diệp Húc mới nhìn về hướng màn sáng phía trước.
Ở trong tầm mắt của hắn, mặt ngoài màn sáng tràn ngập một luồng năng lượng vô cùng đặc biệt, những năng lượng này đan lẫn vào nhau, hình thành một lưới năng lượng lớn nhỏ không đều, từ đó truyền tống người có năng lượng khác nhau đến không gian tương ứng sau tường kép.
Mà người có năng lượng cao hơn hạn chế thì bị ngăn cản bên ngoài.
Diệp Húc thầm nghĩ: Có chút ý tứ.
"Ầm ầm!"
Nháy mắt Diệp Húc bước vào, màn sáng mặt ngoài lưới năng lượng hơi lắc lư một cái.
Cuối cùng, càng khiến cho cả ngọn núi Tam Giới cũng run theo, giống như xuất hiện động đất đáng sợ.
Lông mày của người đàn ông đầu đội vương miệng màu vàng và người đàn ông đầu đội vương miệng màu bạc hơi nhíu lại.
Đám người Trương Đào, Phương Bình thì liếc nhìn nhau một cái, trên mặt tất cả đều hiện ra một tia lo lắng.
Núi Tam Giới là kỳ ngộ, nhưng cũng tràn ngập nguy cơ!
...
Lúc này, sâu trong lòng đất của núi Tam Giới, một nơi hiếm ai biết.
Trong một Địa Cung phong cách cổ xưa đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
"Lại đến thời gian núi Tam Giới mở ra."
"Qua lần này, chúng ta gần như đã tụ tập đủ tất cả năng lượng, có thể thành công xuất thế rồi."
"Không sai!"
"Khặc khặc, thế giới này... Rốt cục sắp một lần nữa bị chúng ta giẫm tại dưới chân!"
"Ầm ầm!"
Nhưng, đúng lúc này, Địa Cung vốn đang ổn định đột nhiên kịch liệt hoảng loạn.
Địa Cung không ngừng rạn nứt, cát đá lăn xuống, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vô cùng đáng sợ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Núi Tam Giới sắp sụp đổ à?"
"Không thể nào! Núi Tam Giới chính là do chủ nhân lưu lại."
"Cẩn thận thủ hộ!"
"Được."
Nhưng, lắc lư chỉ diễn ra một lát thì đã hoàn toàn biến mất.
Nếu như không phải trên mặt đất còn lưu lại một đống tro bụi thì bọn hắn còn tưởng rằng vừa rồi mình đã xuất hiện ảo giác.
...
Lúc này, Diệp Húc đã đi vào trong núi tam giới.
Xung quanh tràn ngập sương trắng khiến không gian vặn vẹo, từ đó khiến cho thần thức, tầm mắt, tất cả đều bị cản trở nghiêm trọng.
"Diệp Húc, ngươi biết không? Tất cả người vào núi Tam Giới đều sẽ bị dịch chuyển đến vị trí ngẫu nhiên.
Mà chúng ta lại ở cùng một chỗ, không hổ là Phó bang chủ của bang Tạc Thiên ta!" Phía trước vang lên giọng nói vô cùng hưng phấn của Từ Khuyết.
Diệp Húc bĩu môi nói: "Ta không phải là Phó bang chủ của bang Tạc Thiên."
"Sau này sẽ là nha." Từ Khuyết không thèm để ý nói: "Chờ lát nữa, chúng ta phải chú ý một chút.
Núi Tam Giới có rất nhiều bảo bối.
Ta nghe nói có người nhặt được một chiếc lá cây, kết quả, bên trong ẩn chứa năng lượng bàng bạc, trực tiếp làm cho tu vi tăng lên nhanh chóng.
Còn có người tiến vào một hang động, sau đó, thu hoạch được vũ khí cường đại..."
Từ Khuyết càng nói càng kích động, bộ dáng đó thật giống như tu vi của hắn tăng nhanh, đồng thời thu hoạch được vũ khí cường đại.
Dừng một chút, Từ Khuyết lại nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng phải vô cùng cẩn thận mới được.
Bởi vì, núi Tam Giới có kỳ ngộ nhưng cũng có nguy hiểm rất lớn.
Có trong hang động tràn ngập lực lượng hủy diệt, một khi tiến vào có thể lập tức biến thành tro bụi...
Mặt khác, chúng ta còn phải cảnh giác người địa giới, người của bọn hắn rất đông, hơn nữa, còn có thể sẽ có Linh Giả thất phẩm vượt giới tới đây."
Diệp Húc không thèm để ý nhẹ gật đầu, trong mắt thì mơ hồ lóe ra ánh sáng, rất nhanh đã khóa chặt trên dáng người thướt tha mềm mại của Uông Tư Nhã.
Nếu như chỉ có một mình Diệp Húc ở đây, hắn định sẽ thuấn di đến bên cạnh Uông Tư Nhã.
Nhưng, bên cạnh có thêm một Từ Khuyết, Diệp Húc cũng không tốt hiện ra lực lượng đặc biệt.
Thế là, hắn đành phải yên lặng chú ý Uông Tư Nhã, đồng thời chậm rãi đi về phía của nàng.
Từ Khuyết luôn miệng nói: "Diệp Húc, ngươi đi kiểu gì vậy?"
"Này!"
Diệp Húc thản nhiên nói: "Tìm kiếm cơ duyên."
"Vì sao lại đi về hướng đó?" Từ Khuyết lại hỏi.
"Cảm giác." Diệp Húc nói.
"Cảm giác?" Từ Khuyết sửng sốt một chút, nói: "Được rồi, dù sao thì đi phương hướng nào cũng giống nhau."
Sau đó, hai người nhanh chân đi về phía trước.
Bọn hắn đi qua đường núi gập ghềnh, nhìn thấy đỉnh núi tạo hình quái dị, đại thụ giống như hoàng kim...
Từ Khuyết nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mỗi khi nhìn thấy một thứ gì lạ đều dùng tay vuốt ve một phen, giống như đó chính là một loại kỳ ngộ.
...
Lúc này, một người cực kỳ mập mạp bỏ một viên lại một viên đường đậu dược hoàn vào trong miệng.
Không ngừng nói lầm bầm: "Người, tại sao phải tu luyện chứ?
Vì sao phải mạnh lên chứ?
Ai!
Mỗi ngày ăn rồi uống rồi ngủ thì tốt bao nhiêu?
Lão cha cũng thật là, tại sao phải ép ta đi vào núi Tam Giới gì đây chứ?"
Nếu có người nghe thấy cái tên mập mạp này nói thì sợ rằng sẽ không nhịn được đánh cho hắn nhừ tử.
Người khác tìm đủ mọi cách nhưng cũng không thể đi vào núi Tam Giới.
Kết quả, ngươi thì sao? Còn ghét bỏ lão cha đã ép hắn đi vào.
Mập mạp dùng một đôi mắt híp không ngừng liếc nhìn ở xung quanh, lẩm bẩm nói: "Phải tìm nơi thích hợp trốn đi, chờ đến khi núi Tam Giới kết thúc mới được."
Rất nhanh, hắn đã tập trung ánh mắt vào một hang động nhỏ cách đó không xa.
Mập mạp cười hắc hắc nói: "Có rồi!"
Sau đó, hắn chạy nhanh về phía hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận